Sủng Phi Trùng Sinh - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:28:21
Lượt xem: 46
Đêm nay hai phu thê trú lại trêи thuyền, phu thê mới cưới, trước khi chìm vào giấc ngủ, không tránh khỏi lại vuốt ve an ủi một phen.
Gió hồ mát mẻ, Cố Loan ngủ rất say, mãi cho đến khi bị một tiếng “ba” nhẹ nhàng làm bừng tỉnh.
Cố Loan xoa xoa mắt, quay đầu nhìn bên ngoài.
Triệu Quỳ chỉ mặc trung khố đứng đưa lưng về phía nàng, ngẩng cao đầu không biết đang nhìn cái gì, hắn bất động, Cố Loan tò mò cũng không có lên tiếng, sau đó, Triệu Quỳ đột nhiên nhanh chóng đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên khoát tay, lại là một tiếng “ba”. Vỗ tay xong, Triệu Quỳ đi về phía bên phải lần nữa, dường như đang truy đuổi cái gì.
Cố Loan đã hiểu, Triệu Quỳ đang. . . đập muỗi.
Ngày mùa hè muỗi nhiều, bên hồ nước còn nhiều hơn, mặc dù trong mui thuyền có đốt huân hương đuổi muỗi, nhưng có mấy con muỗi “cường tráng” xông tới, cũng không tính hiếm lạ.
Khiến Cố Loan cảm thấy ly kỳ, là Ninh Vương điện hạ cao cao tại thượng, tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, thế mà cũng sẽ làm loại chuyện này.
Cố Loan nhịn không được nhìn nhiều thêm một hồi.
Ninh Vương chính là Ninh Vương, chẳng mấy chốc, liền chụp c.h.ế.t con muỗi kia. Trêи kệ rửa mặt đặt một chậu đồng, Triệu Quỳ xoay người rửa tay, Cố Loan vẫn yên lặng nhìn, chờ Triệu Quỳ quay lại, nàng mới lặng lẽ quay đầu đi, tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng chẳng biết tại sao, tâm tình Cố Loan rất tốt, cũng nhịn không được cong khóe môi.
Sau đó, cái ôm ấm áp của Triệu Quỳ dán lên người nàng, tay hắn vòng qua phía trước người, cầm bàn tay nhỏ của nàng.
“Tỉnh rồi?” Triệu Quỳ hỏi bên tai nàng.
Cố Loan không ngờ nàng chỉ là vặn vẹo uốn éo đầu một chút, vậy mà hắn đều hiểu.
Nam nhân vừa mới rửa tay, trong lòng bàn tay lành lạnh, Cố Loan gật gật đầu, hỏi hắn: “Bị muỗi đốt ạ?”
Triệu Quỳ cười: “Thể chất ta không hút muỗi, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị nó đốt.”
Cố Loan nghi hoặc nhìn hắn, nếu không hút muỗi, hơn nửa đêm hắn lăn qua lăn lại làm cái gì? “Ta sợ muỗi đốt nàng.” Triệu Quỳ quay người nàng lại, bàn tay trượt dọc theo cánh tay của nàng, ý vị thâm trường nói: “Thân thể của A Loan, chỉ có ta mới có thể đụng.”
Cố Loan xác thực rất dễ dàng thu hút muỗi, lại hồi tưởng bộ dáng Triệu Quỳ đi tới đi lui bắt muỗi, trong nội tâm nàng cực kỳ ấm áp.
Triệu Quỳ cúi đầu hôn mặt nàng, tay bắt đầu lộn xộn.
Cố Loan do dự một chút, không tránh, chỉ thử thăm dò hỏi: “Đêm mai, đêm mai lại tiếp tục, có thể chứ?”
Triệu Quỳ dừng lại, nghi ngờ nói: “Vì sao?”
Cố Loan thẹn thùng co lại vào hõm vai hắn, ngập ngừng nói: “Có đau một chút.”
Kỳ thật cái lần trước khi ngủ, Cố Loan không thấy thoải mái lắm, nhưng niệm tình hắn tỉ mỉ chuẩn bị cảnh đêm, cùng vẫn có chút e ngại uy nghiêm của hắn, Cố Loan miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng bây giờ, nhìn hắn đuổi muỗi, Cố Loan đột nhiên cảm giác được, nàng có lẽ cũng có thể thử thương lượng với Triệu Quỳ, mà không phải luôn thuận theo.
Triệu Quỳ sẽ g.i.ế.c nàng, nhất định sẽ không đập muỗi cho nàng, trái lại, Triệu Quỳ ôn nhu quan tâm nàng, nàng không cần phải sợ như vậy nữa.
Nàng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của hắn, Triệu Quỳ lại bỗng dưng nhớ lại, những giọt lạc hồng trêи giường lúc ban ngày.
“Đêm mai cũng không vội, chờ nàng dưỡng tốt lại nói.” Triệu Quỳ rất muốn, nhưng còn không đến mức chỉ lo cho mình, hôn khuôn mặt nàng, hắn chủ động xê dịch về sau.
“Tạ Nhị biểu ca thông cảm.” Cố Loan có chút vui vẻ.
Triệu Quỳ gõ nhẹ vào môi nàng: “Không cho phép lại khách khí với ta.”
Cố Loan cười, bởi vì tay hắn còn không có dời đi, quỷ thần xui khiến nắm chặt cổ tay Triệu Quỳ, hôn nhẹ một cái trêи mu bàn tay hắn.
Trong đầu Triệu Quỳ, liền hiện ra một con tiểu tiên điểu. Tiểu tiên điểu vẫn mãi đợi trêи tàng cây, không dám bay xuống, đầu tiên là đại hung thú dưới tàng cây uy hϊế͙p͙ đe dọa, lại là xuất ra tất cả bảo bối dụ dỗ, tiểu Tiên điểu đều thờ ơ, ngày hôm đó tiểu tiên điểu ngủ thϊế͙p͙ đi, đại hung thú chuyên tâm giúp nàng đuổi muỗi, vừa quay đầu lại, tiểu tiên điểu bay xuống, rơi vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng mổ hắn.
“Thật đáng yêu.” Vô tâm cắm liễu liễu xanh um, Triệu Quỳ ôm lấy Cố Loan, buồn cười lại thỏa mãn.
.
Hai người ở trang tử hai đêm, trước khi hồi kinh, Triệu Quỳ mang Cố Loan đi một chuyến đến trấn Bàn Đá dưới chân núi Phượng Hoàng.
Nhà mẹ đẻ Tương quý phi, ngoại tổ phụ ruột của Triệu Quỳ – Tiết ông ở nơi này.
Tiết gia có tám mươi mẫu ruộng, gia cảnh giàu có, Tiết ông thích làm việc thiện, chính là lão viên ngoại nổi danh một vùng. Tiết ông không tranh danh trục lợi, năm đó nữ nhi tiến cung làm quý phi được ngàn vạn sủng ái, Long Khánh Đế muốn cho nam đinh Tiết gia thăng quan tiến tước, Tiết ông cự tuyệt không chịu nhận, dù sao mặc kệ con rể Hoàng đế thưởng hắn cái gì, hắn đều không cần, cũng nghiêm túc ràng buộc con cháu, không cho phép nhúng vào chuyện quan trường, đều ở nhà đàng hoàng trông giữ ruộng đồng.
Trời nóng, năm người đời thứ ba của Tiết gia mới kéo một trái dưa hấu to và mát lạnh từ trong giếng lên, Tiết cữu cữu đang lau lau con d.a.o thái tính cắt, đột nhiên một chiếc xe ngựa ngừng ở cổng.
“Vương gia đến rồi!” Tiết cữu mẫu hốt hoảng nói, cả nhà trêи dưới, chỉ có lão gia tử không sợ Ninh Vương.
Tay Tiết cữu cữu run một cái, tranh thủ thời gian buông d.a.o xuống, dẫn thê tử cùng một đôi nữ nhi đi theo sau lưng Tiết ông ra ngoài nghênh đón.
Cổng Tiết gia, Triệu Quỳ đỡ Cố Loan xuống xe ngựa, ngày nắng gắt, Cố Loan đội nón có màn trướng che. Vì cấp bậc lễ nghĩa, Cố Loan liền nói tạm thời không cần đeo, nhưng Triệu Quỳ trân quý băng cơ da tuyết của nàng hơn cả nàng, không cho phép nàng không mang.
“Thảo dân bái kiến Vương gia, Vương phi.” Tiết ông suất lĩnh người nhà hành lễ.
Cố Loan thừa cơ nhanh chóng đánh giá đám người Tiết gia một phen. Tiết ông ước chừng sáu mươi tuổi, phần lớn tóc đều là màu đen, chỉ có một chút tóc bạc, khiến người ta cảm thấy ông còn trẻ, lão nhân gia mặt mũi hiền lành, cho dù độ tuổi này, cũng nhìn ra được sự tuấn mỹ lúc tuổi trẻ, chỉ một cái nhìn, Cố Loan liền đã nhìn ra, dung mạo Triệu Quỳ là kế thừa từ Tiết ông.
Tiết cữu cữu bốn mươi tuổi, cùng Tiết ông có sáu phần tương tự, màu da đen nhánh, giảm đi mấy phần tuấn lãng, nhiều hơn mấy phần chất phác. Tiết cữu mẫu rụt rụt bả vai, nhu thuận hiểu chuyện, khác biệt quá lớn với thôn phụ bình thường. Còn đôi nữ nhi của hai phu thê họ, Tiết biểu đệ mười sáu mười bảy tuổi, mặt cũng rám đen, Tiết biểu muội hẳn là mười ba tuổi, mặt mày càng giống mẫu thân, được xưng tụng là tiểu gia bích ngọc, nhưng so với dung mạo, xuất thân của Cố Loan, lập tức trở nên tầm thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sung-phi-trung-sinh/chuong-66.html.]
Nhưng như Triệu Quỳ giới thiệu như vậy, Tiết gia đều là người thuần phác, câu nệ làm cho người khác cảm thấy đáng yêu.
“Ngoại tổ phụ xin đứng lên.” Triệu Quỳ đỡ Tiết ông dậy, cười nói: “Khoảng thời gian trước loay hoay không thể phân thân, hôm nay rảnh rỗi, con mang Vương phi tới thỉnh an người.”
Tựa như Long Khánh Đế rất kính trọng ngoại tổ mẫu Tiêu lão thái quân, Triệu Quỳ cũng rất hiếu kính với vị này ngoại tổ phụ này của hắn.
Tiết ông thụ sủng nhược kinh nói: “Vương gia quá khách khí, lão thân một giới áo vải, không đảm đương nổi không đảm đương nổi.”
“Ngoại tổ phụ như vậy mới là khách khí.” Cố Loan nhẹ giọng mở miệng, mỉm cười.
Tiết ông lần nữa hành lễ với nàng.
Bên ngoài nóng, Triệu Quỳ làm chủ, đám người đi vào phía trong.
Tiết gia có chính đường chuyên môn đãi khách, bố trí sạch sẽ chỉnh tề, nông gia không có gì có thể chiêu đãi khách quý, Tiết cữu mẫu đi cắt dưa hấu, bưng đĩa sứ trở về, ngẩng đầu một cái trông thấy Cố Loan lấy nón có mạn che mặt xuống, Tiết cữu mẫu liền sững sờ tại chỗ, không thể tin được trêи đời này lại có nữ tử đẹp như vậy, nhất định phải so sánh, sợ chỉ có vị tỷ tỷ hồng nhan mất sớm kia mới có thể cân sức ngang tài.
Con dâu ngây ngốc, Tiết ông ho khan một cái.
Tiết cữu mẫu đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, bưng dưa đi đến trước mặt Triệu Quỳ, Cố Loan.
Người nhà nông ăn dưa, cắt thành từng cái miếng mỏng, dùng tay cầm, trước kia Cố Loan ăn dưa, đều là bọn nha hoàn cắt thành từng miếng nhỏ, dùng ngân tiêm găm vào ăn, thuận tiện cực kỳ.
“Làm phiền cửu mẫu.” Cố Loan khách khí nói.
Tiết cữu mẫu ăn nói vụng về, không biết nên nói cái gì, nhanh chóng thối lui đến bên người trượng phu.
Tiết ông thở dài, gọi nhi tử một nhà bốn người đi ra ngoài trước.
Triệu Quỳ đưa ánh mắt nhìn Cố Loan, hai phu thê cùng nâng chén trà lên, muốn kính trà cho Tiết ông.
Tấm lòng thành của ngoại tôn, Tiết ông không cự tuyệt nữa, uống trà xong, hắn đỡ đôi phu thê dậy, thấp giọng nói: “Ngoại tổ phụ chỉ là người trồng ruộng, trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng, ngoại tổ phụ không thể giúp các con trong chuyện đại sự, vương gia có tiền đồ, cũng không cần ngoại tổ phụ nhúng tay, ngoại tổ phụ chỉ hi vọng các con phu thê hòa thuận, an ổn sống hết đời.”
“Mọi sự đều có con, ngoại tổ phụ an tâm dưỡng lão là được.” Triệu Quỳ vừa đứng dậy vừa nói.
Tiết ông gật gật đầu, lại nhìn Cố Loan, tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, năm nay chừng mười sáu đi, cũng là độ tuổi năm đó nữ nhi tiến cung.
Tiết ông không khỏi nổi lên một trận chua xót, lần đầu tiên trong đời, hắn lấy giọng điệu trưởng bối dặn dò Triệu Quỳ nói: “Vương gia, Vương gia phải đối đãi thật tốt với Vương phi.”
Triệu Quỳ lập tức hiểu rõ, lúc nói chuyện, trong lòng lão nhân gia nghĩ đến mẫu thân của hắn.
“Con biết.” Hắn trầm giọng bảo đảm nói, hắn nhất định sẽ không vô dụng như phụ hoàng.
..
Sau khi hồi kinh, Triệu Quỳ bắt đầu đi sớm về trễ.
Nhi tử không muốn danh hiệu Thái tử, Long Khánh Đế không có cách nào, nhưng hắn phải cho triều thần, thiên hạ biết ý tứ của hắn, lập tức an bài Triệu Quỳ vào nội các, muốn nhi tử học tập các đại thần làm sao xử lý chính vụ, ban thưởng đối với Ninh Vương phủ nhiều vô kể , Lĩnh Nam tiến cống trái vải, Long Khánh Đế phái người kéo một nửa đến Ninh Vương phủ.
Ninh Vương phủ chỉ có hai chủ tử, ăn không hết, lại phân ra mấy giỏ đưa đi Tiết gia, Thừa Ân Hầu Phủ.
Lúc đưa trái vải cho Thừa Ân Hầu Phủ, Triệu Quỳ bồi Cố Loan đi.
Thái tử ngã xuống, tinh thần Cố Loan buông lỏng, trêи dưới Thừa Ân Hầu Phủ cũng đều nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu lão thái quân lôi kéo tay Cố Loan, chuyển dời chú ý đến những tháng ngày chung sống của đôi phu thê, lão nhân gia ở độ tuổi này, muốn biết cái gì liền trực tiếp hỏi, mặc kệ Cố Loan có xấu hổ hay không.
Cố Loan đỏ mặt, trả lời giống như muỗi vo ve: “Cách, cách một đêm liền. . .”
Tiêu lão thái quân nghĩ thầm, tiểu tử Triệu Quỳ kia coi như quan tâm, biết để một ngày cho tằng tôn nữ hít thở.
“Tốt tốt, cố gắng để ta có thể ôm huyền ngoại tôn!” Tiêu lão thái quân cười híp mắt nói.
Cố Loan nhìn tằng tổ mẫu tóc bạc trắng, cũng hi vọng bụng của mình không chịu thua kém, làm tròn tâm nguyện của tằng tổ mẫu.
Nhưng Cố Loan không nghĩ tới, ban ngày nàng mới tiết lộ với người nhà về sự quan tâm của Triệu Quỳ đối với nàng, ban đêm Triệu Quỳ liền sáp tới.
Cố Loan giật mình, ngơ ngác hỏi: “Không phải đã nói. . .”
Triệu Quỳ nhìn nàng cười: “Yêu cầu của tằng ngoại tổ mẫu, ta sao dám không cố gắng?”
Cố Loan nhắm mắt lại, không muốn nhìn bộ dạng vô lại của hắn.
Triệu Quỳ liền bắt đầu cố gắng, hắn cũng không phải làm ẩu, bởi vì hắn rất rõ ràng, Cố Loan lúc này, sớm đã không ngây ngô giống ban đầu nữa.
Trời xanh không phụ “người hữu tâm”, Cố Loan gả cho Triệu Quỳ vào tháng năm, tháng sáu viên phòng, tháng bảy nguyệt sự liền đứt mất.
Lúc thái y cười chúc mừng Vương gia Vương phi, Cố Loan thực tình cười, Triệu Quỳ thì nửa ngày chưa khôi phục tinh thần.
Làm sao lại, nhanh như vậy?
Hắn muốn cùng A Loan sinh con, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn sinh thôi, không muốn có hài tử!