Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯƠNG GIÁNG PHẢN SÁT - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-08 15:31:28
Lượt xem: 1,735

Trong thư hẹn Du Lâm đến phòng tân hôn của chúng ta gặp mặt, nhất định không được mang theo thị vệ.

Ta ra lệnh: "Mang bức thư này đến cho Thẩm Hoài."

Để Thẩm Hoài sống đến hôm nay, chính là chờ đợi lúc này.

Ta đã hứa với Trần Uyển sẽ không tranh Thẩm Hoài với nàng ta, tự nhiên phải để nàng ta được như ý nguyện.

Đợi đến gần thời gian trong thư của Trần Uyển, trời đã tối dần.

Ta chuẩn bị ra ngoài xem vở kịch cuối cùng mà ta đã chờ đợi từ lâu này.

Cái đuôi nhỏ Du Lâm cũng muốn đi theo.

Ta cau mày: "Chàng về nhà đi."

Tối nay chàng không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Du Lâm sống c.h.ế.t không chịu, chàng tủi thân nói: "Nàng đi gặp Thẩm Hoài ban đêm còn muốn ta tránh mặt sao?"

Thôi được rồi.

Ta nói chàng đi sát theo ta.

Du Lâm vội vàng nắm lấy tay ta.

Ta: "..."

Sợ ta ở cùng trưởng bối không quen, phòng tân hôn do Du Lâm chuẩn bị không ở Du gia, mà là một dinh thự liền kề.

Chắc là do hệ thống làm, lúc này cả khu nhà chính đều không có người hầu.

Ta và Du Lâm trốn ở ngoài cửa sổ.

Trong phòng, Trần Uyển mặc áo cưới, đang soi gương vẽ lông mày cho mình.

Một lát sau, Thẩm Hoài bước vào.

Trần Uyển ngồi quay lưng về phía hắn.

Thẩm Hoài không nhận ra đó không phải là ta. Sắc mặt hắn vui mừng.

"Sương nhi, nàng vẫn không buông bỏ được ta."

Trần Uyển nghe thấy giọng nói không đúng, hoảng hốt đứng dậy.

Nhưng Thẩm Hoài đã ôm lấy nàng ta, những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ nàng ta.

Ta liếc thấy góc trong cùng của căn phòng có một lư hương đang cháy.

Chưa kịp để ta nhắc nhở, Du Lâm đã cau mày che mũi ta lại.

Chàng nhỏ giọng nói: "Là thứ không tốt. Ta từ nhỏ đã được huấn luyện, không sao."

Ánh mắt Thẩm Hoài trong phòng đã trở nên mơ màng.

"Sương nhi. Kiếp này, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Chúng ta sẽ có..."

Hương trong phòng là do Trần Uyển tự đốt.

Lượng nàng ta hít vào cũng nhiều nhất, sức lực phản kháng dần yếu đi.

Trên mặt nàng ta một nửa là xuân tình, một nửa là tuyệt vọng:

"Thẩm Hoài, tại sao lại là ngươi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/suong-giang-phan-sat/chuong-10.html.]

"Tại sao ngay cả ngươi, người gọi cũng là tên Trần Sương?"

Nàng ta dùng hết sức lực toàn thân, đ.â.m cây trâm vàng trên tóc về phía Thẩm Hoài.

Đáng tiếc trước khi ra tay, nàng ta đã đau đớn ngã xuống trước.

Ta nghe thấy hệ thống thông báo một cách thờ ơ: "Tuổi thọ của ký chủ đã dùng hết, hệ thống đang tiến hành gỡ bỏ liên kết..."

Trần Uyển sững sờ: "Tuổi thọ dùng hết là sao? Người nên c.h.ế.t không phải là tỷ tỷ ta sao?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hệ thống qua loa đáp: "Ngươi cứ coi như nàng ta không muốn đi."

Cho dù Trần Uyển có gọi thế nào, nó cũng không trả lời nữa.

Thẩm Hoài vẫn như súc sinh hôn lên cổ và vai Trần Uyển, không hề nhận thấy người dưới thân vì đau đớn sắp c.h.ế.t mà toàn thân co giật.

Trần Uyển tuyệt vọng đến cùng cực, trong cơn hỗn loạn nắm chặt lấy câu không muốn đi.

Ánh mắt nàng ta tràn đầy oán hận, run rẩy hét lên một cách thê lương: "Tỷ tỷ hại ta!"

Ta bước ra từ bóng tối, nhìn thẳng vào mắt nàng ta.

Ta không để ý đến nàng ta, trước tiên đá Thẩm Hoài, người vẫn còn muốn tiếp tục bước tiếp theo, ngất xỉu, không để hắn thật sự xâm phạm Trần Uyển.

Báo thù thì báo thù, cùng là phụ nữ, ta không đến mức hèn hạ để nàng ta bị làm nhục đến chết.

Vẻ mặt oán hận của Trần Uyển cứng đờ.

Ta bình tĩnh nói: "Ta chưa từng chủ động hại muội. Bước từng bước đến ngày hôm nay, là do muội tự chuốc lấy."

Dù nàng ta có tin hay không.

Ta ngồi xổm xuống, vuốt lại quần áo cho nàng ta.

Ý thức của Trần Uyển đã mơ hồ, không nhận ra ai cũng không nghe rõ lời nói nữa.

Nàng ta nhìn vào khoảng không một cách trống rỗng, cố gắng hết sức đưa tay ra, nói đứt quãng: "Tỷ tỷ... cứu muội..."

Nàng ta đã hại ta nhiều lần như vậy, nhưng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng ta vẫn theo bản năng biết rằng người duy nhất có thể cầu cứu là tỷ tỷ.

Chỉ có tỷ tỷ, luôn bảo vệ nàng ta.

Nhưng nàng ta chưa bao giờ trân trọng.

Trong lòng ta không gợn sóng.

Chỉ là sau khi nàng ta tắt thở, ta vuốt mí mắt nàng ta xuống.

Ta khẽ nói: "Ta sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Thẩm Hoài, để muội ra đi trong sạch."

Đây là lần cuối cùng ta bảo vệ nàng ta.

Cho dù nàng ta không nhìn thấy nữa.

Ta không quay đầu nhìn Du Lâm, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Chàng là người thông minh, nhất định có thể nhìn ra ta biết kế hoạch của Trần Uyển đêm nay, thậm chí không ngạc nhiên trước cái c.h.ế.t của em gái ruột.

Nhưng ta không muốn che giấu bản thân, ta chính là người như vậy.

Ta không thể làm một chủ mẫu lương thiện gì đó, ai phụ ta, ta sẽ trả thù lại.

Ta lạnh nhạt nói: "Du công tử, bây giờ chàng hủy hôn vẫn còn kịp. Chàng có thể nói là vì ta phẩm hạnh không đoan chính..."

 

Loading...