SƯƠNG GIÁNG PHẢN SÁT - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-08 15:25:44
Lượt xem: 1,815
2.
Tuyết lớn phủ trắng con đường núi.
Ta đánh xe ngựa, còn Thẩm Hoài thì nằm bên đường, toàn thân đầy máu.
Ta thế mà lại trọng sinh về lúc mới gặp Thẩm Hoài.
Kiếp trước, ta thấy có người bị thương, không chút do dự nhảy xuống xe cứu người.
Nhưng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, cố gắng hồi lâu, không những không kéo được Thẩm Hoài lên xe, ngược lại còn cùng hắn gặp phải sạt lở đất.
Đá lăn và tuyết dày chặn kín đường núi.
Ta bất đắc dĩ phải tìm một hang động, kéo Thẩm Hoài vào đó.
Hai chúng ta trốn trong hang động hơn nửa tháng. May mà trên xe ngựa vốn là đồ tiếp tế ta thu thập được, nên hai người mới không c.h.ế.t đói.
Nhưng kiếp này...
Ta nhìn Thẩm Hoài ngước mắt nhìn mình, đưa tay cầu cứu.
Hắn rõ ràng đang mở mắt.
Tại sao lại như người mù vậy, không nhận ra ai là người cứu mình chứ.
Vậy nên ta cũng bắt chước người mù, đánh xe ngựa, nghênh ngang cán qua người hắn.
Bánh xe ngựa xóc nảy một cái, chắc là cán phải bộ phận nào đó của hắn rồi.
Hừ hừ, thật đáng thương, lại gặp phải người mù đánh xe.
Ta vừa đi được một lúc, liền nghe thấy tiếng sạt lở đất như mong muốn vang lên phía sau.
Ta nghĩ, lần này chắc c.h.ế.t hẳn rồi nhỉ.
Ta ngân nga hát, đánh xe đến một ngôi làng nhỏ.
Chuyến đi này của chúng ta vốn là để đến nhà ngoại tổ mẫu ở quận Cối Kê tránh đông. Không ngờ trên đường gặp phải sơn tặc, đám người hầu liều c.h.ế.t bảo vệ chủ, ta và muội muội mới may mắn thoát nạn.
Ta an bài muội muội Trần Uyển trong nhà dân làng, còn mình thì đánh xe ngựa đi đưa thư cầu cứu, tiện thể đến thị trấn gần đó mua thêm lương thực và quần áo.
Lúc này Trần Uyển vẫn còn sống yên ổn dưới cánh của ta.
Thấy ta một mình trở về, nụ cười trên mặt Trần Uyển chợt cứng lại.
Không đợi ta lên tiếng, ả ta nhảy lên xe ngựa, nhìn trái nhìn phải.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại một mình trở về?"
Ta thản nhiên nói: "Ta phải cùng ai trở về chứ?"
Ánh mắt Trần Uyển lấp lánh: "Nghe dân làng nói, hình như có người bị thương trên đường. Muội nghĩ tỷ tỷ vốn lương thiện, nhất định sẽ cứu người đó về."
Ả ta lay lay tay ta, nũng nịu nói: "Tỷ tỷ, tỷ đi cứu người đi."
Ta hất tay ả ra.
"Muốn đi thì tự mình đi. Và, không được dẫn người đó về."
Mặt Trần Uyển đỏ bừng:
"Tỷ tỷ, tỷ biết đấy, muội vốn lười biếng. Trời lạnh như vậy, sao tỷ có thể bảo muội ra ngoài chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/suong-giang-phan-sat/chuong-2.html.]
"Hơn nữa còn là cứu một nam nhân xa lạ, nguy hiểm biết bao!"
Quả nhiên, Trần Uyển biết người cần giúp đỡ là Thẩm Hoài.
Đột nhiên ta nghe thấy một giọng nói kỳ quái.
"Hệ thống Sen May Mắn nhắc nhở ngài, nhiệm vụ nhặt của rơi Thẩm Hoài sắp thất bại, xin ngài kịp thời hoàn thành nhiệm vụ."
3.
Nguồn gốc của giọng nói là từ Trần Uyển.
Bọn chúng dường như rất tự tin rằng sẽ không có ai nghe thấy cuộc trò chuyện của mình, nên bắt đầu nói chuyện ngay trước mặt ta.
Trần Uyển sốt ruột nói: "Trần Sương không cứu hắn, ta làm sao nhặt của rơi được? Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, ta làm sao có thể tự mình ra ngoài?"
Hệ thống nói: "Ta là hệ thống Sen May Mắn, ký chủ ngài đương nhiên không cần phải bỏ ra bất kỳ nỗ lực nào."
Giọng nói của nó mang theo một luồng khí tức mê hoặc kỳ lạ.
"Ký chủ thân mến, ngài có thể như thường lệ, lựa chọn mua một lần cơ hội gian lận. Tất nhiên, giá cả sẽ hơi đắt một chút."
Trần Uyển lập tức đồng ý.
Ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, đến chiều tối, thợ săn trong làng đã cứu được một nam nhân bị thương từ bên ngoài.
Trong làng thiếu thầy thiếu thuốc, thợ săn dìu người đàn ông gõ cửa sân nhỏ của chúng ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh ta là một người đàn ông chất phác, đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi.
"Quý nhân, xin hỏi có thuốc men dư không, có thể bố thí cho vị tiểu ca này không?"
Không đợi ta trả lời, Trần Uyển đã vội vàng đáp: "Có có!"
Không biết từ lúc nào ả ta đã thay quần áo mới và trang điểm, áo lông cáo trắng với gương mặt xinh đẹp, tựa như thần phi tiên tử.
Nghe thấy giọng nói của ả ta, Thẩm Hoài vẫn dựa vào người thợ săn, cố gắng ngẩng đầu lên.
Hắn không hề né tránh, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Uyển.
Trần Uyển bị hắn nhìn như vậy, liền đỏ mặt.
Ả ta quay đầu đi, giọng nói ngọt như mật: "Tỷ tỷ, chúng ta cứu hắn đi. Hắn thật đáng thương."
Thẩm Hoài lúc này mới nhìn về phía ta.
Trong mắt không còn vẻ vui mừng, chỉ còn lại sự chán ghét.
Tim ta thắt lại, chẳng lẽ...
Thẩm Hoài yếu ớt nói: "Ta là con trai thứ hai của Thẩm Quốc Công, hai vị tiểu thư nếu chịu cứu giúp, ta nhất định sẽ báo đáp."
Hắn cười một tiếng:
"Cũng như, vị tiểu thư này thật giống với tên cướp đã cán qua tay ta.
"Không biết tiểu thư hôm nay, có đánh xe ra ngoài không?"