TA BỊ PHẢN DIỆN CHIỀU HƯ MẤT RỒI - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:40:26
Lượt xem: 1,138
Khoảng thời gian Viên Bạch ở cạnh ta không kéo dài quá lâu, sau khi nhận được truyền âm, hắn đã biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.
Trước khi đi, hắn lại điều Lạc Vũ đến cạnh ta.
Viên Bạch mỉm cười nói với ta: “Dư Chiêu Chiêu, nhớ kiềm chế trái tim của mình, ta thực sự có thể g.i.ế.c người đấy.”
... Sao hắn lại phát điên nữa rồi?
Ngày thứ ba sau khi Viên Bạch rời đi, Lạc Vũ đưa ta dạo chơi nhân gian.
Ta kinh ngạc: “Lạc Vũ, ngươi thực sự không sợ Viên Bạch sẽ g.i.ế.c ngươi sao?”
Lạc Vũ mỉm cười dịu dàng: “Ngươi vui không?”
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Nhân gian có hoa. Hoa đẹp biết bao.
Còn Ma giới chỉ có hoa ăn thịt người.
Lạc Vũ xoa đầu ta: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Ta cảm thấy khó hiểu, nhưng chưa kịp lên tiếng, đã thấy một nam tử từ xa đi đến đây.
Khi nhìn rõ khuôn mặt người nam tử đó, toàn bộ m.á.u trong người ta như ngừng lưu thông.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Lạc Vũ, run rẩy nói: “Lạc Vũ, đi... chúng ta mau đi thôi.”
Nhưng Lạc Vũ lại nhẹ nhàng gạt tay ta ra: “Chiêu Chiêu, ngươi là hoa của nhân gian, Ma giới không có mảnh đất nào nuôi dưỡng ngươi.”
“Ngươi phải sống vui vẻ, chứ không phải sống dưới cái bóng của Viên Bạch, đến mức... ngay cả nam tử cũng không được phép mến mộ.”
Nam tử kia càng tiến đến gần, giọng nói của Lạc Vũ lại càng xa cách.
Ta cứng đờ tại chỗ, không thể cử động dù chỉ một chút.
Cho đến khi người đó khẽ cất tiếng: “Chiêu Chiêu.”
Sư... sư tôn!
8.
Ta không hiểu vì sao Lạc Vũ lại cho rằng ta sống không tốt.
Tuy rằng ở Ma giới, chất lượng không khí kém một chút, cảnh sắc nhạt nhẽo một chút, con người cũng vô lương tâm một chút.
Nhưng đối với ta, đây quả thật là một nơi tuyệt vời.
Không thể yêu đương thì sao chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-bi-phan-dien-chieu-hu-mat-roi/chuong-03.html.]
Tình yêu thì tính là thứ gì!
Ta thực sự không hiểu nổi trong đầu những tên nam nhân này đang suy nghĩ cái gì.
Cứ thế, ta không còn đường nào để chạy, đành bất lực đứng trước mặt người đó.
Y khẽ nở nụ cười với ta: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”
Kiếp trước, khi y nói câu này, sau lưng y rực rỡ ánh sáng, lúc ấy ta mới tám tuổi, cầm trong tay nửa chiếc bánh mì ôi thiu, ngơ ngác nhìn y với nước mắt giàn giụa.
Giống như ánh sáng ban mai trước khi bình minh vậy.
Nhưng giờ đây, khi lại thấy cảnh tượng này, ta chỉ cảm thấy rét lạnh.
Sư tôn, người không còn là ánh sáng của ta nữa.
9.
Sư tôn Phục Linh từng bói toán, trăm năm sau nhân gian sẽ gặp phải đại kiếp, mà ta, chính là biến số duy nhất.
Kiếp trước, dựa theo quẻ bói, y đã tìm đến ta, đưa ta về Thiên Khởi Môn.
Kiếp này, ta trốn ở Ma giới mười ba năm, nhưng không ngờ vẫn không thể thoát khỏi.
Ngày Phục Linh đưa ta về Thiên Khởi Môn, bầu trời không quang đãng như kiếp trước.
Mưa liên miên không ngớt.
Tất cả đệ tử của Thiên Khởi Môn đều đến sơn môn nghênh đón.
Ta nhìn thấy đại sư tỷ và nhị sư huynh.
Lúc đó, họ vẫn thật tâm thật ý mong chờ ta đến.
Chưa phải là cảnh tượng sau này, thúc giục ta nhanh chóng nhảy xuống vực Trấn Ma.
Nhưng ta chỉ nhớ đến những lời họ nôn nóng lặp đi lặp lại: “Nhanh nhảy xuống đi! Ngươi muốn tất cả chúng ta đều c.h.ế.t sao?”
Giá như ta có thể quên đi thì tốt rồi.
10.
Ngày hôm sau, Phục Linh tổ chức đại điển bái sư.
Y đứng trên bục cao, phía dưới là tầng tầng lớp lớp đệ tử Thiên Khởi Môn.
Sắc mặt bọn họ vô cùng trang nghiêm, như thể đang hành hương.
Ta đứng trước mặt bọn họ, nghe Phục Linh nói từng chữ một: “Dư Chiêu Chiêu, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư, trở thành đệ tử cuối cùng của ta, từ nay chuyên tâm trừ gian diệt ác, c.h.é.m yêu g.i.ế.c ma, lấy việc cứu vớt chúng sinh làm trách nhiệm của bản thân?”