TA BỊ PHẢN DIỆN CHIỀU HƯ MẤT RỒI - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:41:23
Lượt xem: 1,201
Ta dí dỏm hỏi: “Sư tỷ, tỷ có vì chuyện này mà căm giận sư tôn không?”
Đại sư tỷ sững sờ, vô thức đáp: “Đương nhiên là không... sao ta dám căm giận sư tôn chứ?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy, tỷ không dám căm giận sư tôn, chỉ dám căm giận ta thôi.”
Sắc mặt nàng ta bỗng tái hẳn đi: “Sư muội, sao muội lại nói như vậy? Ta không hề có ý đó!”
Ta cười nhe răng: “Sư tỷ, ta đùa thôi.”
Nghe vậy, khuôn mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng.
Đây chính là cảm giác khi làm phản diện sao? Khiến ta sảng khoái muốn chết...
14.
Có lẽ vì muộn hơn mười năm mới tìm được ta, Phục Linh càng để tâm việc tu hành của ta hơn cả kiếp trước.
Y không còn giảng dạy và giải đáp thắc mắc cho đệ tử môn hạ, cũng không còn giải quyết sự vụ trong môn phái nữa.
Ngày ngày, y dành toàn bộ thời gian để dạy ta tu luyện và chỉ bảo đạo lý.
Kiếp trước y không tận tình đến thế này, những người trong môn phái đã nói bóng nói gió ta.
Kiếp này, bọn họ chỉ thiếu điều viết hai chữ “ghét bỏ” ta lên trán.
Ta cũng từng vì chuyện này mà âm thầm đau khổ, nhưng Phục Linh chỉ nói: “Ngươi gánh vác chúng sinh, sao lại bận tâm đến những chuyện nhi nữ tình trường này?”
Nhưng chúng sinh không yêu thương ta, làm sao ta có thể thuyết phục bản thân đảm nhiệm trọng trách đó đây?
Có lẽ Phục Linh không thể tưởng tượng được ta lại ích kỷ đến mức cần chúng sinh yêu thương mình.
Bởi vì trong những đạo lý y từng dạy, rằng ta không cần hồi báo, không cần lý do, luôn sẵn sàng hy sinh vì chúng sinh.
Sư tôn, rốt cuộc là do ta thay đổi, hay do người chưa bao giờ hiểu rõ ta.
Nhưng không sao cả, dù sao kiếp trước ta vẫn nghe lời người mà.
15.
Tốc độ đột phá của ta nhanh đến mức khiến cả Thiên Khởi Môn phải câm nín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-bi-phan-dien-chieu-hu-mat-roi/chuong-05.html.]
Chưa đến một tháng, ta đã sắp đột phá Kết Đan.
Ánh mắt mọi người nhìn ta bắt đầu mang theo chút kính sợ.
Phục Linh cũng trở nên trầm mặc về việc tu hành của ta.
Đôi khi y nhìn ta chằm chằm, ta cau mày gọi y: “Sư tôn, tỉnh lại!”
“Nghiêm túc chút đi!”
Ta hoàn toàn bắt chước giọng điệu của y ở kiếp trước.
Y càng nhíu mày sâu hơn.
Ngày đạt tới Kết Đan, Phục Linh hỏi ta, tại sao y chưa từng dạy ta phương pháp vận hành linh khí Kim Đan kỳ của Thiên Khởi Môn mà ta đã biết rồi?
Ánh mắt y chứa vẻ tìm tòi: “Vào ngày ngươi tỉ thí với Thanh Thương, chiêu thức ngươi dùng để giành chiến thắng chính là chiêu thức mà chỉ chưởng môn Thiên Khởi Môn mới được phép học.”
“Ngay cả khi ngươi cố ý sửa đổi nó để phù hợp với cảnh giới hiện tại của mình, chiêu thức vẫn giữ nguyên ý nghĩa của nó.”
“Ngươi thường tập luyện chiêu thức tâm pháp của Thiên Khởi Môn, chỉ cần học một lần là nhớ, khi vận dụng, ngươi thành thạo như thể đã luyện tập hàng ngàn lần.”
Ta tiến đến gần y, nhìn thẳng vào mắt y nói: “Sư tôn, biết đâu kiếp trước ta cũng là đệ tử Thiên Khởi Môn, sớm đã học qua một lần rồi.”
Ấn đường y khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
16.
Tháng thứ hai sau khi tới Thiên Khởi Môn, ta gặp lại Viên Bạch.
Hắn ngang nhiên đứng trong động phủ của ta.
Mắt ta nóng lên, suýt rơi nước mắt, rõ ràng là muốn chạy đến ôm hắn, nhưng khi đến gần ta lại giơ tay đập mạnh vào vai hắn: “Viên Bạch, ngươi điên rồi ư!”
“Nơi này là Thiên Khởi Môn, sao ngươi dám tới đây?”
May mà hôm nay Phục Linh không ở trong sơn môn.
Viên Bạch lại không hề để tâm, hắn kéo ta vào lòng, lực mạnh đến mức trán ta cũng phải đau âm ỉ.
Ta vừa đẩy hắn ra, vừa thúc giục hắn mau đi, nhưng hắn lại ôm ta chặt hơn.
Giọng Viên Bạch mang theo vài phần đe dọa: “Dư Chiêu Chiêu, không được đẩy ta ra.”