TA BỊ PHẢN DIỆN CHIỀU HƯ MẤT RỒI - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:46:21
Lượt xem: 1,120
Tốc độ quay trở về của chúng thậm chí còn nhanh hơn hai phần so với lúc xông ra.
Trên bầu trời, dị tượng xuất hiện, Thanh Long Chu Tước bay lượn giữa những vầng mây.
Bạch Hổ Huyền Vũ mang theo tia chớp lao thẳng xuống.
Hóa ra đó là tia sét dưới hình hài thần thú.
Tám tám chín mươi mốt đạo Thần Lôi giáng xuống, từng đạo giáng vào người ta.
Đánh cho thần hồn ta suýt thì tan nát.
Ta gần như không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng khi nhìn Viên Bạch đang lo lắng đứng bên cạnh.
Ta cắn răng.
Làm sao có thể không chịu đựng được.
Không biết qua bao lâu, Bạch Hổ Huyền Vũ cuối cùng cũng tan biến.
Thanh Long Chu Tước trên bầu trời hóa thành linh khí tưới tắm cơ thể ta, gột rửa từng kinh lạc của ta.
Ta trở nên mạnh mẽ như thể không gì không làm được.
37.
Khi thiên kiếp dần tan biến, ta trở thành người phi thăng đầu tiên sau vạn năm.
Đám Ma vật dưới vực Trấn Ma lại ùa ra.
Trong số đó có sáu bảy tên Ma vật ở Độ Kiếp kỳ, đều ngang ngửa tu vi với Phục Linh.
Khi bọn họ nhảy ra khỏi vực Trấn Ma, khuôn mặt rộn ràng niềm hân hoan.
“Cuối cùng ông đây cũng được ra ngoài!”
“Haha, như được sống lại vậy!”
Ta mỉm cười dịu dàng nhìn bọn họ.
Bọn họ: “Ờm???”
Ngày hôm đó, thế gian không còn vực Trấn Ma nữa.
Hết thảy đám ma vật ở đó đều bị ta gom gọn ném vào Ma giới.
Về phần hai đại quân.
Ngươi hỏi họ có dám manh động không à.
Có lẽ họ chẳng dám đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-bi-phan-dien-chieu-hu-mat-roi/chuong-14.html.]
Mặt Viên Bạch đen như than, nghiến răng nghiến lợi: “Ta lo lắng cho ngươi làm quái gì!”
Đợi đến khi ta chia lãnh thổ từ vực Trấn Ma trở về phía Bắc cho Ma giới.
Gần bằng một phần mười diện tích lãnh thổ Nhân giới.
Hắn lại thay đổi sắc mặt, cười vui vẻ chạy đến ôm lấy ta: “Chiêu Chiêu tốt của ta!”
Nhưng thực ra, vùng đất phía Bắc vực Trấn Ma có linh khí khô cạn, đất đai hạn hán cằn cỗi, bách tính bình thường không thể khai khẩn.
Tuy nhiên, đối với Ma giới mà nói, như vậy đã tốt hơn rất rất nhiều rồi.
Giới tu chân tuy không hài lòng, nhưng sau khi ta đề xuất có thể truyền dạy những tâm đắc qua việc tu hành của mình cho các tông môn, bọn họ không còn dị nghị gì nữa.
Cơ duyên của người phi thăng, chính là báu vật của thế gian.
Ngày chia tay hôm đó, ta nhịn không được hỏi Viên Bạch.
Có hối hận vì đã để ta sống sót hay không?
Hắn vuốt ve lông mày ta: “Bổn tôn đã mưu tính vạn lần, nhưng không thể nào tính ra được lại có một người phi thăng ở tuổi ngoài bảy mươi.”
“Mưu tính của ta, thua trước thiên phú của ngươi.”
“Dư Chiêu Chiêu, bổn tôn nguyện chịu thua, không bao giờ hối hận.”
38.
Mặc dù Phục Linh đã hy sinh, nhưng thần hồn của y vẫn chưa tiêu vong.
Ta ngưng tụ thần hồn của y, mười năm sau, y chuyển kiếp tái sinh.
Có lẽ do ý trời, rõ ràng ta đã chọn cho y một gia đình giàu sang phú quý, nhưng bảy năm sau, gia đình đó gặp tai họa, Phục Linh lại lưu lạc đến khu ổ chuột mà ta từng ở.
Năm bảy tuổi, ta đưa y về Thiên Khởi Môn.
Nhận làm đệ tử duy nhất của ta.
Có lẽ vì lòng trả thù, ta ngày ngày tẩy não y: “Kẻ mạnh lấy sự tự do của kẻ yếu làm ranh giới.”
“Thượng đế đã ban cho chúng ta năng lực yên dân trừ bạo, chúng ta không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.”
“Chúng ta có nghĩa vụ xây dựng một thế giới thái bình.”
Tiểu Phục Linh mới sinh ra đã trắng trẻo bụ bẫm, vô cùng đáng yêu, y nghe vậy bèn cau mày, lạnh mặt: “Ta mới bảy tuổi.”
“Nghe không hiểu.”
Thật đáng ghét.
Ta lại nảy ra ý xấu: “Tiểu Phục Linh, muốn ăn vịt quay của thiện thực các không?”
Tiểu Phục Linh hít hít mũi: “Muốn.”