Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:50:19
Lượt xem: 238
Kha Mỹ Linh đánh răng rửa mặt xong, từ lúc cô đặt giá trị hòa bình với tiền bạc, hệ thống với cửa hàng, đại phản diện với cha mẹ cơm áo ngang hàng, cả người cô đều khác trước, cô không ngừng điên cuồng mua sắm, hoàn toàn không khống chế được.
Lúc này cô mang lòng căm thù sâu sắc trừng mắt nhìn kem dưỡng ẩm, nghiến răng, cuối cùng vẫn tùy ý mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da nha đam chất lượng - giá cả đều cao, sau đó bôi từng lớp lên, cả người đều có cảm giác như ngập nước.
Cô tết tóc hai bím, bắt lên tạo thành hình chiếc đèn lồng nhỏ, vừa họat bát, đáng yêu vừa xinh xắn.
Ăn bánh quẩy thơm mềm cong, hai người đi về phía cổng thôn.
Giá trị hòa bình hôm nay được làm đầy rồi, Kha Mỹ Linh lạnh mặt tỏ ý sẽ không hầu hạ, nịnh bợ máy bán hàng di động nữa.
Cô chống hai tay ra chỗ ngồi phía sau, đến cả góc áo cũng không chạm vào Tần Nguyên Cửu, tự mình ngâm nga điệu nhạc dân gian.
Vừa đến con đường chính của làng, bọn họ chạm mặt Kha Vân Nguyệt với Hoàng Phương Bân đang đạp xe tới.
Hai người cũng diện đồ mới, Hoàng Phương Bân mặc áo Tôn Trung Sơn màu sắt gỉ, đeo chiếc kính gọng tròn màu đen, không biết trên tóc bôi thêm thứ gì mà bóng loáng dầu, dán vào da đầu, bị gió thổi tán loạn, giống như một tháng rồi chưa gội đầu.
Kha Vân Nguyệt mặc áo khoác kẻ caro màu vàng, bên trong là áo len màu xanh lam, cổ quấn chiếc khăn voan đỏ thẫm.
Cô ta cùng lắm cũng được coi là thanh tú, da dẻ vàng vọt, gò má bị gió thu thổi đỏ ứng, thực sự quê mùa.
“Đồng chí Tần, hai người lên trấn sao?”
Mặc dù lúc trước chuyện Tần Nguyên Cửu rơi xuống nước có liên quan rất lớn tới Hoàng Phương Bân và Lý Thủy Sinh nhưng lúc đó tình trạng của Tần Nguyên Cửu không tốt nên không truy cứu, bề ngoài, hai bên vạch mặt nhau, bây giờ cũng coi như thành anh em cọc chèo.
Hồ sơ ứng tuyển vào đại học Công Nông tỉnh đã được nộp lên, Hoàng Phương Bân nở mày nở mặt, cảm giác đè lên đầu công tử đến từ thủ đô như Tần Nguyên Cửu, thực sự quá sung sướng.
Hoàng Phương Bân chủ động tươi cười chào hỏi, lúc này đôi mắt đang ngập tràn tham lam không ngừng liếc qua gương mặt xinh xắn phía sau Tần Nguyên Cửu, trong đầu anh ta nảy ra rất nhiều âm mưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-111.html.]
Sắc mặt Tần Nguyên Cửu lạnh lùng, chân hơi dùng sức, xe lao vút ra ngoài xa.
Phía trước có xe nhưng anh không hề có ý dừng lại.
“Này này này, đ.â.m bây giờ.” Nụ cười Hoàng Phương Bân cứng lại, anh ta gào lên thất thanh.
Anh ta trừng lớn mắt, gườm gườm nhìn xe Tần Nguyên Cửu đ.â.m thẳng vào mình.
Nhưng người gặp phải loại chuyện này, về cơ bản, đầu óc sẽ trống rỗng, không biết tránh né thế nào, mà dáng người anh ta cũng không cao, đạp trên chiếc xe đòn dông, anh ta còn phải lắc lư trái phải.
Lúc này anh ta hoảng loạn thả hai chân xuống trong vô thức, bộ phận nào đó đập mạnh vào thanh ngang xe.
Hoàng Phương Bân đau đớn sắc mặt trắng bệch, anh ta cong người tím chặt lấy xe rồi ngã lăn ra đất.
Kha Vân Nguyệt ngồi phía sau bị chắn tầm nhìn cũng ngã ra như vồ ếch.
Kha Mỹ Linh một tay ôm eo Tần Nguyên Cửu, một tay xoa cái mũi đau xót, thò đầu ra nhìn tình trạng thê thảm của hai người kia, cô rất không phúc hậu mà cười ra tiếng: “Anh Cửu, anh cũng thật là, sao anh đạp xe kém thế?”
“Có điều đồng chí Hoàng, anh là người, không phải chó, sao không biết tránh ra hả? Đường trong thôn cũng không hẹp mà!”
“Kha Mỹ Linh, Tần Nguyên Cửu, hai người cố ý hả!”
Mặt Kha Vân Nguyệt bùn càng, cả người dơ dáy đầy đất.
Cô ta tức đến hổn hển chỉ tay lên trước mặt.
Thế nhưng Tần Nguyên Cửu chân dài đạp một cái, đầu xe nghiêng sang, sượt qua bả vai cô ta rồi lao đi.