Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:28:28
Lượt xem: 146
Qua được một cửa hiểm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Những chuyện xảy ra trong mấy năm nay khiến bọn họ đều xem cây cỏ như lính, chỉ cần thấy người đeo băng tay là lại sợ.
May mà vừa rồi bình yên vô sự.
Hôn lễ tiếp tục được tiến hành đầy náo nhiệt, Tần Nguyên Cửu không khỏi bị mọi người nhiệt tình mời rượu, dù cho tửu lượng của anh có tốt nhưng cứ một ly nối tiếp một ly xuống bụng, trên mặt anh cũng có vẻ say rồi.
Vẫn là năm anh em nhà họ Kha không nhìn nổi nữa, tiến lên đỡ rượu giúp anh.
Mặc dù bọn họ không muốn em gái gả ra ngoài nhưng chú rể say bất tỉnh nhân sự thì người chịu tội lại là em gái nhà mình.
Màn đêm sắp buông xuống, mọi người ăn uống no say xong, giúp đỡ thu dọn xong xuôi rồi cũng rời đi.
Tần Nguyên Cửu đứng ngoài cửa, tiễn vị khách cuối cùng về, sau đó anh loạng choạng bắt đầu cởi quần áo ngoài sân, tắm nước lạnh, đánh răng thật kỹ để làm mùi rượu biến mất.
Nhìn cái bóng xinh đẹp phản chiếu lại bởi ánh nền mờ mờ trong phòng bên cạnh, khí nóng vừa hạ xuống lại bốc lên rồi.
Anh nhếch môi cười, tiến lên gõ cửa cộc cộc.
Kha Mỹ Linh đang cười tủm tỉm, thu dọn quà mọi người tặng mình, trong mắt người khác, đồ thôn dân tặng không đáng tiền nhưng với cô mà nói, đồ ăn là đáng yêu nhất!
Trứng gà, mì sợi, rau khô, bột mì, gạo trắng, vân vân đều chạm trúng trái tim cô.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô xua tay, đưa tất cả đồ đạc vào không gian theo bản năng.
“Ai đấy?” Cô vừa hỏi vừa đi ra mở cửa.
“Người đàn ông của em.” Tần Nguyên Cửu hô.
Kha Mỹ Linh bất ngờ mở cửa ra, không vui hỏi: “Anh uống say rồi à?”
“Muộn như vậy rồi, anh gõ cửa phòng em làm gì?”
Tần Nguyên Cửu chỉ cụp mắt nhìn cô, dáng vẻ nhập nhèm, hình như bị say không nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-184.html.]
“Này.” Kha Mỹ Linh chọc lồng n.g.ự.c anh nhưng tay lại bị nắm lấy.
Tần Nguyên Cửu kéo người vào lòng mình, phủ lên đôi môi đỏ mọng mình khao khát đã lâu.
Kha Mỹ Linh trợn to mắt, dùng hết sức vùng vẫy, hu hu, quả nhiên đàn ông đều không có gì tốt lành, uống chút rượu vào là quên hết lời lúc đầu nói.
Cô vùng vẫy ngày càng mãnh liệt, người đàn ông hơi giận dữ, giống như dùng hết tất cả sức lực, hận không thể nuốt cô xuống bụng.
Trong sự điên cuồng còn toát ra tình yêu quen thuộc, dùng cách hôn như thế để chứng minh gì đó...
Đầu óc Kha Mỹ Linh trống rỗng, cô bị người ta công chiếm thành trì rồi.
Cả người mềm nhũn, đầu óc mơ màng, cảm giác được tay người đàn ông trượt xuống eo mình, Kha Mỹ Linh tìm lại được ý thức, cô không khách sáo gì mà véo anh.
Tần Nguyên Cửu hừ một tiếng, tiếc nuối cắn cô một miếng rồi mới gục trên bờ vai của mỹ nhân, bình tĩnh lại.
“Anh đứng dậy đi.” Kha Mỹ Linh nghiến răng, giận giữ gầm lên.
“Không.” Anh ôm chặt lấy cô: “Vợ anh vừa thơm vừa mềm, anh không đứng lên đâu!”
“Tần Nguyên Cửu! Anh đừng tưởng rằng uống chút rượu vào là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Anh ôm vợ anh, có gì sai sao?” Tần Nguyên Cửu nhướn mày, đắc ý nói: “Anh không chỉ ôm đâu, anh còn quấn lấy vợ anh ngủ nữa, tổ chức cũng quản cái này sao?”
Nói rồi anh ôm ngang cô lên, tiến vào phòng, cái chân dứt khoát đá cửa đóng lại.
Chỉ là đến bên giường đất, anh đột nhiên lảo đảo, đè Kha Mỹ Linh chặt chẽ dưới thân mình.
Tần Nguyên Cửu nghi ngờ ghé sát qua nhìn Kha Mỹ Linh đang giận đùng đùng, anh chọc má cô: “Con cóc từ đâu đến thế này? Anh hôn một cái, em có biến thành công chúa xinh đẹp không?”
Nói xong, trong lúc Kha Mỹ Linh đang thầm chửi mắng đủ kiểu, anh chậm rãi tiến lại gần, gần như vào lúc chạm lên, đầu Tần Nguyên Cửu ngoẹo sang một bên, anh ngủ mất rồi!
Kha Mỹ Linh thở phào nhẹ nhõm rồi trợn mắt nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt.
Tất cả những gì cô có thể dựa vào, trước mặt một Tần Nguyên Cửu say khướt làm càn, không hề có chút ưu thế nào, cô chỉ còn lại phận làm cá thịt, mặc người bày bố…