Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:34:16
Lượt xem: 93
"Nhưng chuyện này cũng phải xem xét đến ý kiến của đồng chí Tiểu Lý và gia đình cô ấy. Chúng ta không thể vì rước dâu không thành mà kết thù với họ được."
Kha Mỹ Linh gật đầu, nói: “Bà yên tâm đi ạ, cháu mà ra tay thì còn có thể có vấn đề gì chứ? Bà nghĩ nửa tháng nay cháu huấn luyện các anh là đang đùa giỡn sao?
Cháu có mục đích cả đó!”
Bà nội Kha nói chờ đã, sau đó bà về phòng gom một đống đồ ăn: “Trong nhà Tiểu Lý có cái gì ngon, cô ấy cũng cho bà một phần, trước kia chúng ta chẳng có thứ gì tốt, hiện tại có được một chút đồ ăn dân dã, cũng nên biếu người ta một ít.”
Kha Mỹ Linh mỉm cười đeo giỏ trúc trên lưng rồi nhảy lên xe của anh trai.
Kha Nguyên Đại tràn đầy sức lực, anh đạp xe băng băng luồn lách trên con đường nhỏ, hơn nữa tay lái anh ta rất vững, còn chú ý tránh ổ gà trên đường.
Lúc này đang là mùa đông, ánh nắng giữa trưa mang hơi ấm dịu dàng, Kha Mỹ Linh vui vẻ ngâm nga một giai điệu dân gian.
“Xem ra Tiểu Tần đối xử rất tốt với em.” Do gia đình đông anh em nên anh ấy rất ít khi nói chuyện riêng với em gái mình.
Kha Mỹ Linh gật đầu, cô mím môi cười nói: “Đương nhiên rồi ạ, em là vợ của anh ấy, anh ấy không thương em thì thương ai chứ?”
“Sau này bọn em sẽ ở bên nhau đến già. Cho dù có con, khi bọn trẻ lớn lên rồi rời đi, bọn em vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ gia đình nhỏ của mình."
“Anh à, anh không nghĩ tới sau này sẽ cùng ai xây dựng tổ ấm sao?”
Cả người Kha Nguyên Đại cứng đờ, xe lao vào mấy cái ổ gà liền khiến Kha Mỹ Linh kêu lên vài tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-277.html.]
Anh ấy vội vàng nắm chắc tay, nói: “Anh, hiện tại anh chưa nghĩ tới, chờ tốt nghiệp đại học, kiếm được việc làm rồi tính tiếp.”
“Anh còn chưa kiếm ra tiền, chỉ tạm lo được cho bản thân, sao có thể lo cho người khác được?”
Kha Mỹ Linh cười hì hì: “Anh chưa nghĩ tới, hay là chưa tìm được đối tượng tốt, hay anh cảm thấy bản thân của hiện tại chưa đủ tư cách để xứng với người ta?”
“Có phải là vì so với em nên các cô gái khắp làng trên xóm dưới đều không lọt vào mắt xanh của anh không?”
"Vâng vâng vâng, từ nay về sau năm vị cử nhân chúng ta đều trông cậy cả vào em!" Kha Nguyên Đại tức giận nói.
Kha Mỹ Linh không nói chuyện nữa, cô gần như hiểu được mắt nhìn người của anh trai mình rất cao, thà ít mà tốt chứ không làm ẩu.
Việc các anh không muốn làm việc đồng áng cả đời cho thấy chí hướng của họ rất lớn!
Lần này bọn họ có thể trở thành sinh viên, Kha Mỹ Linh nghĩ, các anh nhất định sẽ nắm bắt cơ hội để theo đuổi ước mơ, thực hiện khát vọng của bản thân.
Khi đến thị trấn, Kha Mỹ Linh dẫn anh trai mình đến một đại viện lớn gạch đỏ ngói xanh vô cùng xinh đẹp, những người sống ở đây đều là những người trong thị trấn được đưa vào hồ sơ tổ chức và có công ăn việc làm ổn định.
Các bộ phận như tiệm cơm quốc dân, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cục lương thực, tổ dân phố, ủy ban cải cách tổ chức, cục cảnh sát,... không có quá nhiều nhân viên, không thể so sánh với hàng trăm nhân viên trong nhà máy nên tập trung về xây dựng nhà ở phúc lợi với kiểu cách đa dạng cũng phản ánh địa vị khác nhau của mọi người.
Nhân viên mới vào sống trong ký túc xá của nhân viên, còn nhân viên bình thường có thâm niên thì sống ở tòa nhà ngang cùng gia đình, những người có chức vụ cao hơn có thể được bổ nhiệm vào những tòa nhà đẹp, còn xếp hạng một hai ba trong đơn vị sống ở biệt thự nhỏ có hai tầng!
“Em gái à, em tới đây làm gì?” Thị trấn Hoá Nguyên không lớn, chỉ ngang dọc hai con phố là có thể nhìn thấy điểm cuối, Kha Nguyên Đại sinh ra và lớn lên ở đây, đương nhiên biết rõ loại người nào sống trong khu nhà này.
Da đầu anh ấy tê rần.