Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:39:14
Lượt xem: 96
“Chúng ta có thể tạo ra những viên gạch xanh bền bỉ, có thể chống được mưa gió trong nhiều năm. Tuy nhiên, cháu chỉ truyền công nghệ nung loại gạch này cho một vài người. Sau khi mỗi hộ trong thôn đều có nhà, cháu sẽ không nung thêm gạch nữa.
Việc khai thác núi rừng quá mức sẽ để lại rất nhiều vấn đề, cháu không muốn thôn Lạc Phượng phải chịu thiệt hại vì mình.”
Ông nội Kha là người đầu tiên đồng ý: "Tiểu Tần xem xét vấn đề rất toàn diện. Đất đai không chỉ dành cho con người chúng ta, mà còn dành cho các loài động vật trong núi rừng.
Công nghệ nung gạch rất quý giá, nhưng nếu rơi vào tay những kẻ hám tiền, thì toàn bộ núi rừng sau lưng chúng ta sẽ bị phá hủy. Đến lúc đó, nơi này sẽ không còn là non núi xanh biếc, mà chỉ là một mảnh đất vàng cằn cỗi giống như Tây Bắc mà thôi!"
Kha Mỹ Linh nhướng mày nhìn Tần Nguyên Cửu, không biết nên nói thế nào để bày tỏ lòng cảm kích.
Cô chỉ nghĩ đến việc giảm thiểu thiệt hại do lũ lụt gây ra cho thôn làng vào mùa xuân và mùa hè năm sau, mà quên mất vấn đề tái thiết sau thiên tai.
Năm sau, lượng mưa sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù họ có xây kênh nước cũng chỉ làm lưu lượng nước chậm lại, không gây ra quá nhiều thương vong về người.
Những ngôi nhà mái tranh xây bằng bùn vàng chắc chắn sẽ bị hư hỏng, thậm chí là bị sập do thấm nước mưa. Đây chính là thời điểm hoàn hảo để xây dựng những ngôi nhà bằng gạch ngói!
"Cháu quan sát thấy thôn Lạc Phượng chúng ta hơi hẻo lánh, đó cũng là do hai ngọn núi lớn phía trước chặn lại. Nếu như sau này kinh tế phát triển, chúng ta sẽ đào một cái hầm xuyên qua núi, như vậy thì thôn chúng ta sẽ rất gần trấn Hoa Nguyên.”
"Trấn Hoa Nguyên có rất nhiều nhà máy, đang trên đà phát triển tốt, ngoài ra ngành than ở đó rất phong phú, lại có ga đường sắt lớn nhất tỉnh, giao thông thuận tiện ở mọi hướng. Sau này, chỉ cần kinh tế nổi lên, nó sẽ phát triển một cách nhanh chóng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-290.html.]
“Nói không chừng, sau này mỗi tấc đất sẽ là một tấc vàng. Gia đình chúng ta nhân cơ hội này đi xin đất cho các anh, sau đó cùng nhau xây dựng sân vườn."
Kha Mỹ Linh chớp mắt nhớ lại thôn Lạc Phượng sau này sẽ được đưa vào một nhà máy than lớn.
Trong tương lai, nơi đây sẽ trở thành khu giải tỏa với quy mô lớn. Nếu nhà cửa của họ được xây dựng tốt, thiết kế hợp lý, nói không chừng khoảng sân hai bên đường sẽ được bảo tồn làm nét đặc sắc?
Cho dù có giải tỏa, nếu nhà đông người nhiều sân cũng có thể bị giải toả rất nhiều, chỉ riêng tiền đền bù cũng đủ cho gia đình an cư lạc nghiệp cả đời!
"Đất trong thôn không có nhiều, hay là chúng ta xây một dãy bên cạnh nhà của Linh Bảo Nhi đi." Mẹ Kha đang nghĩ đến cảnh mình nấu cơm xong, mở cửa kêu lên một tiếng, một đám con cháu lập tức chạy tới... Đây là điều mà ai cũng phải ghen tị.
Cho dù sau này bọn trẻ có lớn lên ở thành phố, nhưng nếu như có nhà ở đây thì chúng cũng sẽ thường xuyên quay về ở. Hơn nữa, nhà trong thành phố quá nhỏ, không có nhà cao cửa rộng thì sao có thể sống thoải mái được?
Nhắc đến nhà, đừng nói là người nhà họ Kha, mà toàn bộ nước Hạ Hoa này có mấy ai là không kích động?
Đây là gốc rễ của một con người, là bến đỗ cho người phiêu bạt trở về, là dũng khí để đạp sóng rẽ gió!
Ý tưởng này đột nhiên nảy ra trong đầu Tần Nguyên Cửu khi anh nhìn thấy lò gạch bị bỏ hoang. Trưởng thôn là người đầu tiên biết chuyện này, lúc đó ông ta phấn khích đến mức chân nọ đá chân kia suốt cả đường đi.
Đặc biệt là khi họ thương lượng xong với hợp tác xã, lò gạch, xưởng cơ khí, và chỉ cần chờ người dân trong thôn xắn tay áo lên làm là được!
Sự phấn khích của nhà họ Kha còn chưa kịp lắng xuống, loa của chi bộ thôn đã vang lên.