Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:04:33
Lượt xem: 108
Vọng Đế Xuất đột nhiên dừng ước, giả bộ tội nghiệp ư ử vài tiếng.
Du Diệc Minh hơi thở dốc, chìa tay với nó, đắc ý nói: “Sợ chứ gì? Còn không mau trả đồ cho tao nhanh lên?”
Anh ta thấy Vọng Đế Xuất ngồi không nhúc nhích thì đi lên trước vài bước, cuối cùng không nhìn lại đạp phải lưỡi đao.
Dù anh ta mang giày bông dày nhưng chân vẫn bị đứt ngay lập tức, m.á.u chảy ào ào!
Dòng m.á.u chảy ra, phù văn xung quanh chợt lóe lên.
Du Diệc Minh hơi sửng sốt, cơ thể bắt đầu vùng vẫy kịch liệt. Nhưng ngoại trừ mặt mũi của thì cả cơ thể giống như không phải của mình nữa. Cuối cùng không thể nào nhúc nhích được!
Vì tránh phiền phức, Kha Mỹ Linh dán bùa ẩn thân lên người.
Cô dùng máy đổi giọng, vốn dĩ là giọng nói vui vẻ mềm mại biến thành trầm thấp khàn khàn, giống như một bà lão sáu mươi bảy mươi tuổi vậy, lạnh lùng nói: “Thần thú thượng cổ rất hiếm hoi, nếu gặp phải chắc chắn có phúc cực lớn, có được đã là phúc tu luyện mấy.
Cậu không chỉ đối xử với nó không tốt, còn lợi dụng nó cướp số mệnh của người khác, đúng là không biết phúc phần của mình!
Cậu không xứng có được, vậy thả nó ra đi!”
Kha Mỹ Linh dùng khế ước chuyển giao để biến m.á.u trong huyết khế thành của mình. Như thế thì Vọng Đế Xuất không phải chịu sự khống chế của Du Diệc Minh nữa.
Hơn nữa lúc khế ước chuyển giao, cô có thể xóa đi dấu vết là La Kinh Phong để lại.
Vọng Đế Xuất là thần thú thượng cổ, dù nó xuất hiện trễ, lại thảm hại bị người ta khống chế nhưng nó cũng không phải là thứ người bình thường có thể nắm trong tay.
Chỉ khi nó bằng lòng từ trong tâm thì nghi thức khế ước chuyển giao mới được tiến hành bình thường.
Kha Mỹ Linh lấy cho nó một ly trà sữa đậu nành kem phô mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-452.html.]
Cô vốn không nói gì cả, cái con thú không có liêm sỉ này lại gật đầu liên tục, dáng vẻ ăn bám làm cho Kha Mỹ Linh nghi ngờ có phải mình lại làm chuyện ngu ngốc hay không?
Sau khi khế ước chuyển giao tiến hành, số mệnh Du Diệc Minh lấy được của người khác biến thành từng sợi ánh sáng, nhẹ nhàng bay xung quanh Kha Mỹ Linh.
“Tao không cần, chúng mày tới từ đâu thì về lại đó đi.” Ngón tay của Kha Mỹ Linh b.ắ.n nhẹ ra, những sợi tơ đó biến thành đom đóm vây xung quanh cô rồi bay đi bốn phương tám hướng.
Đến khi nghi thức kết thúc, Kha Mỹ Linh cảm thấy cô và Vọng Đế Xuất lại có mối liên hệ sâu xa.
“Cha ơi.” Vọng Đế Xuất nghiêng đầu cười ngu, không biết xấu hổ kêu trong thức hải.
Kha Mỹ Linh chợt hụt chân, rõ ràng sau này người ta được kêu là cha thì oai phong ngang ngược biết bao. Nhưng Vọng Đế Xuất không hiểu cái này, vì ăn mà không cần liêm sỉ, còn làm cho cô cảm thấy Deja Vu có thêm một thằng ch.ó con…
“Khụ khụ, mày vẫn nên kêu tao là Linh Bảo Nhi đi.” Kha Mỹ Khu đen mặt nói.
Vọng Đế Xuất vốn dĩ không vấn vương chuyện này, cuối cùng không bị tên tiểu nhân Du Diệc Minh nô dịch nữa, nó khép chân lại, vui vẻ muốn bay lên, ước gì có thể lăn lộn ngay tại chỗ.
Vui vẻ uống trà sữa, Vọng Đế Xuất không nhịn được nói: “Linh Bảo Nhi, có gì ăn ngon không?”
“Nhiều lắm.” Kha Mỹ Linh cho rằng nó là một tên nhà quê ở trong rừng mới ra.
Vọng Đế Xuất kích động hú lên, vùi đầu ăn, phát ra tiếng khò khè thỏa mãn.
Du Diệc Minh giận đến run người, đúng là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Lúc đầu là họ lấy đồ ăn ngon lừa Vọng Đế Xuất nhận bản thân làm chủ.
Hôm nay con súc vật này lại vứt bỏ mình đi theo người khác vì cái thứ đồ phương Tây!
Nhưng bây giờ anh ta không thể nhúc nhích được, một người một thú đã đi xa, anh ta vẫn còn ở trong gió lạnh.
Cóng đến mức nước mũi anh ta chảy ra dính ở trên miệng, sau đó bị đông thành gậy cứng…
Kha Mỹ Linh đưa Vọng Đế Xuất đến một chỗ khuất, nghiêm túc thăm dò: “Sau này mày có tính toán gì không?”