Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:29:14
Lượt xem: 79
"Mới có 8 giờ, em về sớm như vậy làm gì? Bài đọc thuộc lòng và bài chuẩn bị trước đều hoàn thành rồi? Trông em có giống sinh viên không? Mọi người đều ở nơi này, không ai rời đi!"
Cô giáo Triệu ném đống bài tập lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Đó là bởi vì bọn họ chưa làm xong bài tập về nhà mà ạ.” Kha Mỹ Linh tò mò nói, “Em đã chuẩn bị bài, cũng đọc thuộc lòng rồi, hay là cô kiểm tra một chút?”
Cô giáo Triệu không nói hai lời, lấy sách giáo khoa ra bảo cô đọc thuộc lòng.
Kha Mỹ Linh cười khẽ, không hề lấy một hơi lập tức đọc thuộc lòng toàn bộ văn bản, khiến các sinh viên đều quên làm bài tập, hâm mộ ghen tị mà dùng sức vỗ tay bốp bốp.
"Cô giáo, cô xem, tuy thời gian học của em ngắn nhưng hiệu quả lại cao. Cuối ngày cả thể xác lẫn tinh thần em đều kiệt quệ nên phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nếu không cơ thể em suy sụp, trường học cũng mất đi một sinh viên xuất sắc, mặt mũi của cô cũng không đẹp, phải không?”
"Trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai dậy sớm để chạy bộ và tập thể dục, còn phải đọc sách buổi sáng, tiết thứ hai em sẽ phụ trách."
Cô Triệu không làm gì được cô, không kiên nhẫn nói.
Kha Mỹ Linh cười, mang túi sách của mình rời đi.
Vừa ra khỏi giảng đường, cô đã nhìn thấy Tần Nguyên Cửu, cô trề môi bước tới như cũ, nhân lúc nơi này tối như mực, cô chơi xấu treo lên người anh: “Ôi, chỉ cần tưởng tượng hôm nay mới là ngày nhập học đại học đầu tiên, em đã cảm thấy cuộc sống thật vô vọng..."
Tần Nguyên Cửu tức giận vỗ trán cô: "Nói cái gì vậy? Bà ta có làm khó em đến đâu cũng không thể vượt quá phạm vi chức trách của mình được. Em còn sợ điều này sao?"
“Em không sợ.” Cô mệt mỏi nói, nhưng cảm giác ngày nào cũng bị nhắm tới rất khó chịu.
“Dù sao thì em cũng phải ăn thứ gì đó thật ngon để an ủi trái tim yếu đuối của mình.”
“Đi thôi, trước 9 giờ căn tin sẽ phục vụ bữa đêm.” Tần Nguyên Cửu cười nói: “Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon chờ em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-502.html.]
Lúc này Kha Mỹ Linh mới cười, kêu nhỏ một tiếng, thúc giục anh nhanh chóng rời đi.
Mẹ Kha làm đầu bếp, mỗi ngày đều có định mức mua đồ ăn nhất định, hơn nữa có thể lên tầng hai ăn cơm đều là những người không thiếu tiền.
Bà có thể nhận một phần trăm lợi nhuận dưới dạng tiền thưởng hiệu suất và mười phần trăm lợi nhuận sẽ được tái đầu tư để mở rộng định mức bà được sắp xếp, do đó có khả năng làm tăng lợi nhuận.
Trong khi những người khác đang tranh đoạt định mức với đồng nghiệp, mẹ Kha đã kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ ngay ngày đầu tiên.
Hài lòng ăn cơm xong, Tần Nguyên Cửu đạp xe đưa cô trở về ký túc xá: “Một mình một phòng thật sự không sợ?”
Kha Mỹ Linh lắc đầu, nhận lấy một túi táo, lấy một quả đã được rửa sạch trước đó lên gặm: “Cũng không phải rừng núi hoang vắng, có gì phải sợ? Đi thôi, đi thôi, em còn phải về suy nghĩ xem thứ bảy sẽ biểu diễn cái gì đây. "
Tần Nguyên Cửu lại đưa cho cô một túi đồ khác: “Vậy anh đi thật nhé?”
Kết quả là, anh còn chưa kịp nói hết lời, người đã quay đầu, khoát tay chạy vào đại sảnh.
Tần Nguyên Cửu buồn cười lắc đầu, duỗi tay ra, Vọng Đế Xuất vẫn ẩn nấp trong bóng đêm lập tức lao xuống.
"Bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, tao vặt lông mày mang đi hầm ăn!"
Vọng Đế Xuất trừng đôi mắt đậu xanh, "Người đàn ông độc ác, anh không bảo vệ người phụ nữ của mình, còn uy h.i.ế.p ta!"
“Cô ấy muốn ăn gì, mày cũng có thể giúp đỡ truyền lời.” Tần Nguyên Cửu thản nhiên nói.
Vọng Đế Xuất lập tức bị mua chuộc, nước miếng bắt đầu chảy ra.
Kha Mỹ Linh bước vào đại sảnh, cười đưa hai quả táo cho dì quản lý tòa nhà, "Dì Kiều đan áo len sao? Hoa văn đẹp quá!"
Dì Kiều tháo kính ra, nhìn cô, dáng dấp đứa trẻ này rất xinh đẹp, luôn tươi cười, không biết vì sao lại bị xếp vào căn phòng đó.