Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 530

Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:42:20
Lượt xem: 67

Kha Mỹ Linh lại liên tưởng tới mình ở đời sau không hề để ý đến cảm nhận của anh mà còn ra sức dằn vặt, cô đột nhiên chột dạ, hổ thẹn không thôi.

Nói thực lòng, khi tận thế sắp đến, vì quá xinh đẹp, nên lúc nguyên tắc xã hội sụp đổ, suýt nữa cô đã gặp phải chuyện bất hạnh, là anh cứu cô, sau đó vẫn luôn bảo vệ cô.

Nếu như không phải cô chọc giận anh, Kha Mỹ Linh cảm thấy Ứng Yến vốn sẽ không động đến mình.

Dù sao, cô chua xót nghĩ, dù sao anh cũng có người trong lòng rồi.

Kha Mỹ Linh to gan đưa tay xoa tóc anh, mặc dù anh xịt keo giữ tóc nhưng tóc vẫn rất sạch sẽ, mềm mại, giống như con cún lớn.

“Ứng Yến, thi đại học xong, anh đi lính đi! Lục đục tranh đấu như này không hợp với anh, trong quân doanh anh mới có thể tùy ý đổ mồ hôi, tìm một đám bạn có thể giao phó mạng sống!”

Ứng Yến quay đầu, nắm lấy móng vuốt không an phận của cô, đặt trong lòng bàn tay chơi đùa: “Em thích quân nhân à?”

Kha Mỹ Linh vội gật đầu, hai mắt còn sáng lấp lánh, cô cười: “Đương nhiên rồi, trong lòng mỗi cô gái đều có ước mơ làm vợ quân nhân đấy, đàn ông oai phong, đĩnh đạc, nhiệt huyết, tràn đầy cảm giác an toàn, ngầu lắm!

Hơn nữa tận thế đến rồi, có thân thủ linh hoạt, thân thể cường tráng mới là vương đạo.”

“Được thôi.” Anh gật đầu.

“Hả? Anh đồng ý à?” Kha Mỹ Linh chớp mắt, đại lão nghe lời thế từ bao giờ đấy?

Thực ra cũng có rất nhiều đàn ông có ước mơ làm quân nhân nhưng mơ là mơ, thực là thực, ai có thể chịu được nỗi khổ hai năm làm tân binh? Ai có thể nhẫn nhịn được cô độc và cuộc sống đơn điệu?

Huống chi anh còn là cậu chủ sống an nhàn, sung sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-530.html.]

Ít nhất thì trước đây Kha Mỹ Linh cũng không ít lần giựt giây bảo đám bạn nam đi làm lính nhưng họ đều kiên quyết kháng cự khiến cô tiếc nuối khi bản thân không có anh trai làm lính.

Ứng Yến cười để cô gái nhỏ mỏng manh, mềm mại gối lên vai mình, một tay khác vòng qua eo cô, thỏa mãn hít hương thơm trên người cô.

Một năm anh chỉ được gặp cô một lần, mỗi lần cũng chỉ là giấc mơ ngắn ngủi đẹp đẽ.

Nếu không phải những người khác cũng có ký ức lặt vặt về cô, anh còn cho rằng cô là bạn gái do mình ảo tưởng ra.

Thấy cô một lòng một dạ suy tính cho mình, trong lòng Ứng Yến chua xót trước nay chưa từng có, anh hận không thể đưa toàn bộ thế giới đến trước mặt cô, chỉ xin cô có thể ở lại thêm một lát.

“Đây là nhà họ Đường, ông ta, ông ta là con rể nhà họ Đường, anh chỉ là người ngoài. Anh muốn dùng ba năm để học xong cấp hai và cấp ba, sau đó trực tiếp thi vào trường quân đội.”

Ứng Yến nói kế hoạch của mình: “Phải học nhiều thứ mới có thể phát huy được tác dụng lớn trong quân ngũ. Ở chỗ đó, dù quyền thế nhà họ Đường có lớn hơn nữa cũng không thể nhúng tay vào cuộc đời anh.”

Kha Mỹ Linh mím môi, trong lòng mềm thành một mớ hỗn độn.

Đừng thấy bề ngoài lão đại mạnh mẽ, ngang ngược, lạnh lùng nhưng trước khi được phủ thêm lớp gang thép, anh cũng là một con nhím đáng thương, không thể không dựng lông nhọn lên để bảo vệ phần bụng mềm mại.

Cô nghĩ tới bản thân cứng đầu ở kiếp trước, sau đó đầu cô lại nhói lên, mà cô lại không thể thoải mái nói với lão đại rằng không cần lo cho cô.

Suy nghĩ duy nhất là bây giờ cô bầu bạn bên cạnh đại lão, để anh nhìn thấy bản thân cô nỗ lực như thế, ít nhất cũng đảm bảo được an toàn của mình khi tận thế tới.

Thấy cô gái nhỏ đau lòng nhìn mình, muốn nói lại thôi, Ứng Yến không nhịn được ôm cô dỗ dành: “Vu Nhi, hôm nay là sinh nhật anh, mặc dù ông ta đã tổ chức cho anh một buổi lễ long trọng nhưng đây không phải điều anh mong muốn.

Anh biết ông ta muốn dùng nó làm cái cớ để mở rộng mạng lưới quan hệ làm ăn.”

Loading...