Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 568
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:54:18
Lượt xem: 56
Tuy nhiên những sinh viên vào được đại học đều biết cái gì gọi là xấu hổ, nên bọn họ sẽ không dễ dàng lên tiếng hỏi thăm. Bởi vì hỏi vào lúc này, chẳng khác nào công khai ám chỉ mình cũng muốn uống.
Nhưng bọn họ không thể điều khiển ánh mắt của mình, tò mò liếc nhìn chiếc cốc của ba người.
Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phượng hiếm khi được cầm cốc tráng men, hai người bắt đầu ngửi một cách say sưa: "Woa, sữa và trà có thể nấu chung với nhau được sao? Mùi hương này có phải thơm quá rồi không?"
Họ nhấp một ngụm, lập tức bị thu hút bởi trà sữa thơm ngon.
Kha Mỹ Linh mỉm cười quay đầu lại nói với mọi người: "Đồ uống nóng hổi sẽ được phục vụ cả ngày ở nhà ăn số ba trên tầng hai. Hoan nghênh mọi người đến dùng thử..."
Cô không biết ở các trường khác thế nào, còn đại học Bách Khoa tỉnh thì không thiếu tiền trợ cấp sinh hoạt cho sinh viên. Nếu không phải gia cảnh sinh viên quá khó khăn, cần phải gửi phần lớn tiền trợ cấp về nhà, thì bọn họ hoàn toàn không thiếu tiền.
Đối với những sinh viên như vậy, hiệu trưởng Kỷ sợ bọn họ lơ là việc học vì chuyện gia đình, nên mỗi học kỳ trường sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động và cuộc thi, tất cả đều có tiền thưởng và giải thưởng hậu hĩnh. Ngoài ra, nhà trường còn hỗ trợ tìm nhiều công việc có thể vừa học vừa làm, cũng như cung cấp dịch vụ thu phí dành cho các đơn vị dựa vào các chuyên ngành khác nhau.
Bởi vì khoác chiếc áo tập thể của nhà trường, nên chỉ cần sinh viên chịu khó, mỗi tháng sẽ dư ra một khoản tiền. Thỉnh thoảng họ sẽ lên nhà ăn số ba ở tầng hai dùng bữa, xem như là tự thưởng cho bản thân.
Sự xuất hiện của mẹ Kha chính là lộc ăn của thầy trò trường đại học Bách khoa!
Kha Mỹ Linh chưa kịp nói tiếp, đã có bạn học thấy vẫn còn chút thời gian trước cuộc thi, nhờ bạn bè giúp mình chiếm chỗ, còn mình thì vội vàng đạp xe đến nhà ăn.
Không lâu sau, toàn bộ khán đài đã bao trùm trong mùi thơm ngọt ngào lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-568.html.]
Mỗi người đều cầm một cái cốc hoặc một bình nước, từ từ nhắm mắt thưởng thức với khuôn mặt hạnh phúc.
Các cầu thủ đã bắt đầu khởi động, giữa câu lạc bộ bóng rổ của trường và các thành viên trong đội tuyển tỉnh vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Dù là dáng người, khí chất hay động tác, tất cả dường như tồn tại hai cấp độ khác nhau.
Kha Mỹ Linh hơi mím môi: "Các thành viên của trường chúng ta chỉ đấu giao hữu thôi đúng không? Nhìn qua đã biết thắng thua rồi."
Hai chị em nọ lại bắt đầu phổ cập cho cô: "Kha Micro thông minh quá, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bản chất. Để đội tuyển mang lại vinh quang cho tỉnh, các lãnh đạo đã bỏ ra rất nhiều tiền để bồi dưỡng đội tuyển, đồng thời cho thành viên từ nhiều nơi khác đến đấu giao hữu với đội tuyển tỉnh.
Khi các trường đại học cao đẳng lớn tổ chức các trận bóng rổ giao hữu quy mô lớn, bọn họ sẽ đến chơi trận đấu mở màn như một thông lệ.
Nhưng nghe nói các thành viên của đội tuyển tỉnh rất giỏi, tâm trạng tốt có thể ghi được vài trái, tâm trạng không tốt có thể trực tiếp kết thúc trận đấu với tỷ số chục điểm, thậm chí trăm điểm trên 0!"
Kha Mỹ Linh nhỏ giọng cười, kể ra Hạ Hoa có lãnh thổ rộng lớn và tài nguyên phong phú, dân số so với thế giới cũng được xem là số nhiều.
Mặc dù có nhiều lợi thế như vậy, nhưng đội bóng rổ và bóng đá nam của nước Hạ Hoa lại không được như mong đợi. Họ chưa bao giờ giành được chức vô địch, đôi khi còn bị các nước khác đàn áp.
Cô cảm thấy tình trạng này không đơn giản chỉ là năng lực của đội tuyển, nhưng phần lớn đến từ sự kết hợp của nhiều yếu tố như tâm lý, cách quản lý, chế độ,...
"Linh Bảo Nhi, cậu có thấy số 11 đó không? Đó là cầu thủ giỏi nhất của đội tuyển tỉnh. Nếu tỉnh chúng ta có được thứ hạng tốt ở giải bóng rổ quốc gia năm nay, thì rất có thể anh ta sẽ được tuyển vào đội tuyển quốc gia!”