Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 730
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:23:14
Lượt xem: 59
Lúc trước, hiệu ứng của một kỳ phát băng này phổ biến đến mức ngay cả trẻ em ven đường cũng có thể nói được vài câu tiếng nước ngoài với cách phát âm tiêu chuẩn.
Tất nhiên, bọn họ nhớ rõ đoạn băng ghi âm này, chữ ký đăng trên báo đều là của Dư Mộng Ni, thực tập sinh của tờ Nhật báo Thủ đô, sau này lập tức được chuyển lên chính thức, thăng tiến một đường trở thành Phó chủ nhiệm.
A, lúc trước Kha Mỹ Linh không lên sóng phát thanh, mọi người hẳn không nghĩ gì cả, dù sao thì thực sự có người không quan tâm đến danh tiếng, chỉ muốn an tĩnh tầm thường ở cương vị của mình.
Nhưng bây giờ mọi người đều đã tỉnh táo lại, tổ chức rất coi trọng ngoại ngữ, nếu Dư Mộng Ni thực sự có năng lực tuyệt vời như vậy, sao cô ta không làm tọa đàm khắp nơi để nâng cao trình độ ngoại ngữ của người dân, mà sau phong trào rầm rộ kia, vì hết thông tin hữu ích mà yên lặng rất nhanh?
Chỉ có lời giải thích trước mắt, Dư Mộng Ni đánh cắp thành quả của người khác, đáng tiếc hiện giờ thông tin không được phát triển, mọi người chưa từng nhìn thấy Dư Mộng Ni, cũng không nghe qua giọng của cô ta, đương nhiên không biết việc này.
Nhật báo Thủ đô là tòa soạn lớn nhất và có uy tín nhất ở Hạ Hoa, có rất nhiều biên tập viên, nhà văn, phóng viên, còn có nhà in riêng, hơn nữa không gian làm việc của tòa soạn rất rộng, là một tòa nhà năm tầng mang phong cách châu u!
Tòa soạn báo có nhiều người, áp lực lớn hơn những nơi khác, mỗi ngày phải xuất bản một số báo, một số báo phải trải qua nhiều công đoạn, từ chọn lọc, sàng lọc, xét duyệt, sửa đổi, hiệu đính, in ấn, phân phối, v.v.
Nhân viên gần như từ lúc bắt đầu bước vào tòa nhà văn phòng liền rất bận rộn, hận không thể chạy chậm một đường.
Dư Mộng Ni mặc một bộ vest màu xanh ngọc, tóc được búi gọn gàng về phía sau, khuôn mặt trang điểm, cô ta đang ngồi trong văn phòng, rót trà, lật xem những bản thảo được lựa chọn do phía dưới trình lên, cầm bút bôi bôi vẽ vẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-730.html.]
Cô ta có chút cảm khái ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy một nhóm người đang tụ tập lại không biết thảo luận chuyện gì, thấy cô ta nhìn liền tản ra, nhưng vẻ mặt mọi người mang theo không phục và khinh miệt.
Cô ta thấp giọng cười cười.
Khi còn ở tỉnh lỵ, cô ta tự nhận điều kiện gia đình vượt trội, từ nhỏ tính tình kiêu ngạo, cho rằng không ai có thể so sánh được với cô ta. Nhưng khi đến Thủ đô, cô ta lại trở thành đồ nhà quê trong mắt mọi người, dù thực lực cô ta không tồi, vẫn bị mọi người xem như người mới mà bắt nạt.
Nếu không phải cô ta may mắn chặn được đoạn ghi âm và thư từ của Kha Mỹ Linh, có lẽ lúc này cô ta vẫn đang ngồi bên ngoài, kìm nén cơn tức giận và nghe người khác khoe khoang thân phận là người Thủ đô, là họ hàng của ai, hôm nay mua được quần áo nào tốt, ngày mai đi đâu ăn tối cùng gia tộc.
Dư Mộng Ni đứng dậy, bước ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Đều đang làm cái gì? Nghĩ sắp tan làm nên không để tâm? Các người nhiều người như vậy chỉ phụ trách một trang bản thảo, mỗi ngày đều dây dưa trì hoãn, tan làm lại tích cực như vậy!
Nếu các người đặt suy nghĩ mặc quần áo trang điểm vào công việc, cũng sẽ không ngồi xổm trong văn phòng lớn mấy năm không di chuyển!”
Lâu lâu cô ta phải đến nói một hồi, dù bên ngoài có bao nhiêu người lớn tuổi sắp về hưu, nghĩ cái gì nói cái đấy.
Thông thường lúc này, mọi người đều tức giận nhưng không dám phát ra, cúi đầu rầu rĩ mà tiếp nhận.
Nhưng hôm nay có một thực tập sinh mới đến tính tình nóng nảy, không khỏi cười nhạo: "Thật xin lỗi nha, phó chủ nhiệm Dư, chúng tôi cần mặt mũi, không dám tùy tiện lấy đồ của người khác viết tên mình lên, nếu không chúng tôi cũng có thể làm việc trong một phòng đơn."
Dư Mộng Ni sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Lời này của cô có ý gì?"