Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:36:00
Lượt xem: 138
Nghe vậy, Kha Mỹ Linh vội vàng đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng hai vòng rồi bước nhanh ra ngoài: "Bà nội, mẹ, con không ăn cơm ở nhà, con cùng đồng chí Tần lên thị trấn mua chút đồ."
"Này, Linh Bảo Nhi cháu mang một ít trứng luộc…" Bà cụ cầm hai quả trứng gà đuổi theo nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cô.
Mẹ Kha cũng thắc mắc lẩm bẩm: "Con bé này có việc gì mà vội thế? Tối qua không nói gì, bây giờ lại vội vàng không kịp thay quần áo, chải đầu, rửa mặt, con thấy lo quá."
"Có Tiểu Tần bên cạnh thì con lo cái gì?" Bà cụ cười ha hả nói, không chút lo lắng.
Sau đó, bà cực kỳ thần bí lại gần, thì thầm với mẹ Kha: "Lần trước Thiên Lỗi đến đưa thịt hoẵng, biết Linh Bảo Nhi muốn xây nhà, từ sáng sớm đã khiêng nguyên một con lợn rừng tìm người xử lý rồi."
"Con đừng để ai biết, mỗi lần lấy ra một ít nấu cơm cho công nhân, thỉnh thoảng bảo thằng bốn tản bộ lên thị trấn một vòng, cho mọi người biết là chúng ta mua thịt."
Nhà ngoại của bà cụ phải đi vòng qua mấy ngọn núi, là người miền núi thật sự, cuộc sống vô cùng nghèo khó. Nhưng vào những ngày lễ tết, những đứa cháu của bà cụ sẽ không ngại vất vả khiêng quà từ trên núi xuống.
Có điều mấy lúc như vậy cũng không nhiều lắm, mẹ Kha cười đáp: "Mẹ, anh em Thiên Lỗi chúng nó khó khăn, vậy mà có cái gì ngon cũng nhớ tới mẹ."
"Chờ xây nhà xong, để cha bọn nhỏ đưa Linh Bảo Nhi và con rể đến thôn An Nam nhận người nhà một chút!"
Bà cụ gật đầu, cảm khái nói: "Ừm, nên đi đi, nhắc lại nhớ, bao nhiêu năm rồi mẹ chưa trở về, toàn là mấy đứa Thiên Lỗi tới tặng lễ. Cũng không biết bao giờ mới có thể trở về đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-74.html.]
"Mẹ, Tiểu Ngư Nhi vừa kết hôn, sau này mẹ còn phải hưởng phúc dài dài, đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa."
"Ừ, ừ, ừ, một ngày vui như vậy, nhắc đến chuyện này làm gì không biết?"
Bên này mẹ chồng nàng dâu bận bịu chuẩn bị cơm nước, bên kia Kha Mỹ Linh chạy đến chuồng bò như một cơn gió thấy cửa phòng Tần Nguyên Cửu khép hờ thì lập tức đẩy ra.
Người đàn ông quay lưng ra cửa, đang cầm một chiếc khăn lau mồ hôi trên người.
Trên tấm lưng rộng săn chắc, các múi cơ chắc khỏe nổi rõ, mặc dù cách xa mấy mét, nhưng Kha Mỹ Linh cũng có thể cảm nhận được hơi thở nội tiết tố ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông.
Cô vội vàng quay lưng đi, nghĩ đến cảnh Đường Ngải Du ở sát vách nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Sao anh thay quần áo mà không đóng cửa lại?
Tần Nguyên Cửu chậm rãi lau xong, mặc quần áo vào, cười lạnh một tiếng: "Ngoại trừ cô có gan không gõ cửa mà xông vào nhà đàn ông ra, thì còn có ai vô lễ như thế?"
Kha Mỹ Linh hừ một tiếng: "Tôi có việc gấp!"
"Ồ, vậy sao." Tần Nguyên Cửu khẽ cau mày, thấy cô mặc một cái áo khoác bông mỏng bị nhàu nát khi ngủ, đầu tóc rối bời xù lên, nhếch môi dưới, vẫn nhàn nhạt hỏi: "Cô thì có việc gì gấp?"
"Tôi…" Kha Mỹ Linh vừa mở miệng, lập tức nhận ra mình quá xúc động.
Cô chỉ là lo lắng cho những đứa trẻ bị bắt cóc cùng bánh bao nhỏ kia, nhưng lại không xác nhận giấc mơ là thật hay giả.