Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 809
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:09:49
Lượt xem: 58
“Con cháu nhà họ Triệu trước khi đến thủ đô đều có công việc, nhưng không có đơn vị công tác thu nhận cũng uổng công.
Haiz, tìm một công việc đã đủ khó rồi, bà Tần kia còn yêu cầu rõ cao, cái gì mà ngồi trong phòng làm việc, không được để lãng phí mười năm đi học của đám con cháu đấy, tiền lương, phúc lợi còn không được thấp cơ.
Có chuyện tốt như thế còn đến phiên nhà họ Triệu vừa tới sao? Nhà chúng tôi không phải ai cũng có công việc kia kìa!”
Thím Triệu hoàn toàn không nghĩ tới chủ nhiệm Hình không lo được chuyện này, bà ta chỉ coi như làm cho có trình tự, dù sao thì đại học dành cho người lớn tuổi mới thành lập nửa năm mà mãi chưa tuyển người, bây giờ xếp vài chỗ vào cũng chẳng phải chuyện khó gì mà đúng không?
Hơn nữa chủ nhiệm Hình còn vỗ n.g.ự.c cam đoan rồi mà.
Đối với họ mà nói tìm việc làm có khó khăn nhưng vác theo cái danh nhà họ Triệu thì vẫn có thể vớt vát được chút ít mà.
Vì thế bà ta mới thả lỏng tâm trạng, oán thán mấy câu.
Chủ nhiệm Hình thở dài khoát tay: “Chị Chu, việc này không được đâu.”
“Hả? Sao lại không được? Trường đại học của mấy người lớn như thế, lại còn mới mở, chưa từng tuyển người, bây giờ nhận thêm mấy người không phải chuyện rất đơn giản sao?” Thím Chu giật thót mình, không nhịn được nói.
“Bà cũng biết đơn vị của chúng tôi còn mới, chắc bà cũng hiểu rõ lúc đầu tại sao lại thành lập đại học dành cho người cao tuổi phải không?” Chủ Nhiệm Hình dắt xe vào sân.
Thím Chu đi theo: “Cái này người khác không hiểu rõ lắm nhưng tôi biết rõ. Đồng chí Tiểu Kha không nhịn được nơi tốt như cung văn hóa bị bỏ hoang nên đòi tổ chức nơi này, điều kiện là nhân viên phải được lấy từ bốn đại viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-809.html.]
“Đúng thế, đồng chí Kha là người làm việc lớn. Lần tuyển dụng đầu tiên đã liệt kê tất cả các vị trí ra cho mọi người cạnh tranh kịch liệt. Bây giờ không có một vị trí nào có thể chen chân vào.
Không thể vì nhà họ Triệu có địa vị đặc biệt, mà tôi phải xin thêm môt chân chỉ lấy phúc lợi với tiền lương, không cần làm việc được phải không? Kể cả chúng ta có xin, những người giác ngộ cao như nhà họ Triệu cũng không cần đâu.” Chủ nhiệm Hình nghĩ dọc đường, miễn cưỡng tìm ra một cái cớ.
Thím Chu sửng sốt: “Chủ nhiệm Hình, chúng ta không thể làm vậy nha. Lúc đầu là chúng ta cùng nhau hứa với bà ba nhà họ Triệu, bây giờ ông nói không được, vậy tôi biết ăn nói thế nào với người ta?”
Chủ nhiệm Hình nghĩ rồi nói: “Không phải đang có rất nhiều cung văn hóa chuyển mình thành đại học sao? Chi bằng để nhà họ Triệu đi cướp vị trí đi.
Bây giờ gió xuân kinh thể nổi lên rồi, công việc không khó tìm, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Chúng ta là đồ chạy vặt, nhà họ Triệu người ta không có bản lĩnh giải quyết vấn đề thì sao phải đè mọi chuyện lên vai dân quèn như chúng ta?
Chúng ta có gì thì cứ nói thẳng. Có bao nhiêu khả năng nhẫn nhịn thì phải gánh được công việc nặng nề bấy nhiêu. Trong nhà chúng ta còn có con cháu đang chờ việc kìa, làm gì có chuyện vì nhà họ Triệu mà phải chạy trước chạy sau, vất vả khổ sở.”
Thím Chu gật đầu: “Đúng thế, chúng ta nhìn thì là lãnh đạo của đơn vị trong thủ đô này, nhưng cũng chỉ là nhân viên tầm thường, vấn đề trong nhà còn không giải quyết được, làm gì có năng lực đi giúp nhà họ Triệu.”
Chủ nhiệm Hình thì thầm nói: “Tôi cảm thấy cái bà ba nhà họ Triệu kia tìm chúng ta, nói không chừng là giấu giếm ông cụ đấy, nếu không chuyện người ta chỉ cần nói một câu, hà cớ gì phải làm khó chúng ta?”
“Haiz, nghe ông nói thế, tôi nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, nhưng mà...” Thím Chu đau đầu nói: “Tôi sợ bà ba nhà họ Triệu sẽ ghim chúng ta.”
Giúp người ta tìm việc không dễ dàng nhưng đắc tội, bị người ta ghim cũng chỉ trong vài câu nói thôi.
“Đồng chí Kha nói, có chuyện thì cứ đẩy hết lên người cô ấy...” Chủ nhiệm Hình ngập ngừng nói: “Bà ba nhà họ Triệu kia không phải ngầm ám thị chúng ta xếp người vào trường đại học dành cho người lớn tuổi sao?”