Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 827
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:16:12
Lượt xem: 47
Ông cụ Địch cũng gật đầu, quả thực nhiều năm trôi qua, những người này đã phung phí không ít, giữ lại được nhiêu đây là tốt lắm rồi.
Kha Mỹ Linh đặt đồ đạc bên cạnh ông cụ, nhảy xuống máy kéo, phục hồi cánh tay và cằm cho đám người.
Cô không thèm liếc nhìn họ, ngồi lên máy kéo rời đi.
Người nhà họ Địch sững sờ tại chỗ, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, tại sao lại xảy ra chuyện thế này?
Ông cụ được đón đi rồi, toàn bộ tiền bạc trong nhà cũng đã hết sạch, có thể nói ngoại trừ căn nhà này, cơ thể cường tráng của bọn họ, cùng với căn nhà tranh hôi hám kia, mọi thứ không khác gì trước khi ông ấy trở về.
Không, vẫn có sự khác biệt. Lúc đó đàn ông trong nhà còn nhỏ, được bà cụ Địch nửa góa phụ nuôi nấng, sau đó lớn lên ở trong thôn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ông cụ quay về mang theo tài lộc, gia đình được sống trong nhà gạch, đám đàn ông ngày càng cường tráng, nhà họ Địch cũng trở thành một hộ gia đình nổi tiếng trong thôn.
Hiện tại, nhà họ Địch bọn họ có thể duy trì vinh quang được bao lâu?
Hơn nữa, họ vẫn lo lắng Kha Mỹ Linh sẽ quay lại tính sổ với họ.
Dù sao thì cô chỉ đòi tiền, làm gãy tay và cằm họ…
Nhìn những con sóng lúa cuồn cuộn, bầu trời trong xanh và con đường thôn quê quen thuộc, ông cụ Địch bật khóc vì xúc động. Trong đầu ông ấy lúc nào cũng nhớ lại nhiều chuyện ngày xưa. Có cả tuổi thơ nghịch ngợm trèo cây phá tổ chim, câu cá dưới sông, niềm vui khi lấy vợ sinh con, sự kiêu hãnh khi rời xa quê hương nhập ngũ.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều biến thành căn nhà tranh tối tăm và hôi hám, nơi người thân lạnh lùng giày vò ông ấy hàng chục năm.
Ông ấy bất lực nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, ông ấy không còn cảm giác hoài niệm hay lưu luyến nữa.
"Tiểu đội trưởng, tôi… tôi như vậy tuy không làm được gì, nhưng cũng không muốn đợi người khác hầu hạ mình, trở thành kẻ ăn bám tổ chức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-827.html.]
Tôi muốn nhân lúc đầu óc còn minh mẫn, hai tay cũng xem là nhanh nhẹn, lấy lại nhiệt huyết cống hiến cho tổ chức."
Ông cụ Triệu cười lớn vỗ vai ông ấy: "Phải như vậy chứ. Con cháu có tốt đến đâu, đủ lông đủ cánh cũng bay khỏi tổ, sao có thể mong chờ bọn chúng quay về phụng dưỡng cha mẹ giống như quạ được?"
"Tôi nói ông nghe, ông đừng bao giờ đặt hy vọng của mình vào người khác, tốt nhất là hãy tự mình giữ lấy. Thời gian và tiền bạc chính là thước đo chân thành."
Mặc dù ông cụ Triệu có vẻ sống rất tốt, nhưng nhưng ông ấy cảm thấy gia đình mình cũng là một mớ bòng bong. Ông ấy không thể tỏ ra xa cách, nhưng cũng không được gần gũi với con cháu.
Dù sao đó cũng là m.á.u mủ của mình, ông ấy không thể thật sự bỏ mặc bọn họ, nhưng cũng không muốn bọn họ ỷ lại vào mình.
Đã nhiều năm trôi qua, ông ấy vẫn chưa tìm được khoảng cách thích hợp, dẫn đến việc lũ vô dụng đó đã theo ông ấy đến thủ đô.
Nghĩ đến đây, ông ấy chợt nhớ ra mình phải giúp họ sắp xếp công việc.
"Linh Bảo Nhi, cháu quen biết nhiều người, xem thử có công việc nào đang cần người không?
Công việc không cần phải quá tốt, chỉ cần cơm no áo ấm, rèn luyện con người là được."
Kha Mỹ Linh nhướng mày cười khẽ nói: "Ông đang mỉa mai cháu đấy à? Nói về quen nhiều người, thì phải là ông mới đúng."
Ông cụ gật đầu: "Ông cũng biết là vậy, nhưng nếu ông lên tiếng, người ta nhất định sẽ nể mặt ông, sau đó sắp xếp một công việc cực kỳ tốt.
Trong nhà đông con cháu, đứa nào cũng chưa trải qua vất vả cực khổ. Mỗi khi gặp chuyện gì không thuận lợi, bọn chúng không chịu tìm ra lý do ở bản thân mình, ngược lại còn đi oán trách người này không giúp đỡ, người kia không hỗ trợ.
Nhưng có ai nợ bọn chúng đâu chứ? Nếu bọn chúng đã đặt hy vọng vào ông, ông cũng không thể làm lơ bọn chúng phải không?"
Kha Mỹ Linh không khỏi mím môi cười, cô cũng hiểu được cảm xúc của ông ấy.