Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 853
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:25:02
Lượt xem: 56
Bọn họ còn chưa nghĩ đến việc phải đối mặt với ông cụ Triệu như thế nào.
Kết quả người ta đã mang đồ đến tận cửa.
Ông cụ Triệu và ông cụ Kha nhìn nhau một lúc lâu, trong đôi mắt vẩn đục ngấn nước, cả hai bước tới, ôm nhau thật chặt, vỗ vai nhau.
“Hoành Tử!”
“Lão đội trưởng!”
Hai người hưng phấn đến mức phải rất lâu mới bình tĩnh lại, ánh mắt của ông cụ Triệu gần như dán chặt vào Kha Mỹ Linh, người ta cháu trai giống cậu cháu gái giống cô, càng nhìn cô, ông cụ càng cảm thấy cô giống đứa con gái nhỏ đã lấy chồng xa khó sinh mà c.h.ế.t của ông cụ.
“Đây,” Ông cụ kiềm chế sự mong đợi của mình, run rẩy hỏi ông nội Kha.
Ông nội Kha trịnh trọng gật đầu: “Đây là cháu gái ruột nhà họ Triệu của ông, trên vai trái của con bé có một cái bớt hình con bướm.”
Ông Triệu cảm động, lại có chút ngơ ngác, phẫn nộ vì bị lừa: “Hoành Tử, hơn hai mươi năm trước không có ai đến đón cháu gái tôi sao?”
Bà cụ tiếp lời, lắc đầu nặng nề nói: “Không, thôn rộng như vậy, trừ mấy ngày mùa hạ thu bận làm ruộng, nhà nào cũng có người ở nhà.
Cho dù không có người ở nhà, nếu có người lạ đột nhiên vào thôn, chúng tôi cũng không thể không biết.
Đừng nói trong nhà, nhà nào trong thôn thiếu một cô con gái, sao có thể giấu được hàng xóm?
Vì vậy, tôi không biết người ông cử đến đã tìm thấy cháu gái cho ông ở đâu.”
Ông cụ Triệu tức giận cầm gậy chọc xuống đất. Thực ra, thân thể ông cụ rất khỏe mạnh, cầm gậy chỉ để cậy già lên mặt, dùng gậy đánh người trẻ tuổi.
Đặc biệt là ở nhà, ông cụ sử dụng cực kỳ thuận tay, hôm nay là do quá phấn khích nên quên đặt nó xuống.
Tuy nhiên, ông cụ cũng thực sự cần một chỗ dựa, nếu không ông ấy sợ sẽ bị kích thích đến mức đứng không vững, ngồi không xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-853.html.]
“Đứa trẻ này, ông nội nhất định sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng!” Ông cụ Triệu nghiến răng nghiến lợi nói, cũng không ở lâu, đứng dậy đi ra ngoài.
"Hoành Tử, hôm khác hai anh em già chúng ta uống rượu nói chuyện, hôm nay tôi phải quay về tìm hiểu chuyện năm đó."
Người nhà họ Kha đứa ông ra ngoài cửa, lo lắng bảo Kha Mỹ Linh đưa ông cụ đến cửa nhà.
Dù sao ông cụ cũng đã già, người nhà họ Triệu thật sự quan tâm ông cụ cũng không có bao nhiêu, không bỏ đá xuống giếng là tốt rồi.
Sau khi ra khỏi cửa, ông cụ Triệu không biết cử động tay chân như thế nào, cứ liếc nhìn cháu gái mình, miệng mấp máy không ngừng.
Nghĩ đến việc trước đây ông ấy vừa mới nhìn thấy Kha Mỹ Linh đã cảm thấy quen thuộc, đến gần cô xin rượu thuốc, làm việc gì cũng không hề khách sáo. Ông cụ chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về lý do của việc này, còn tưởng tiểu bối này hợp khẩu vị của ông, vui rạo rực khi nghĩ có một người bạn tri kỷ.
Lại không biết là do cùng dòng máu!
Bây giờ nghĩ lại, ông cụ xấu hổ khi nhìn thấy cháu gái mình.
Liệu cháu gái ngoan có nghĩ rằng ông ấy quá cay nghiệt và tàn nhẫn với gia đình, căn bản không muốn nhận ông nội như ông không?
"Cái đo, Linh Bảo Nhi, thực ra ông nội không đối xử tệ với người nhà, chỉ là bác trai bác gái, chú thím, cậu mợ và anh chị em cháu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép."
Ông cụ không khỏi cẩn thận giải thích: “Ông sợ xuất phát điểm của bọn họ quá cao, về sau sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi.”
Kha Mỹ Linh gật đầu, nhìn thấy ông cụ đáng thương nhìn qua, trong lòng có chút chua xót và cảm động: "Ông không cần phải như vậy, cháu biết. Ông là đại anh hùng, có tình có nghĩa.
Ông làm như vậy nhất định có nguyên nhân của mình, không cần giải thích với cháu, ông muốn làm gì thì làm, cho dù cháu không phải cháu gái của ông, cháu vẫn hy vọng ông có thể sống một cuộc sống sung túc, thoải mái. "
Ông cụ ngây ngô cười: “Có cháu gái là có tri kỷ.”
Kha Mỹ Linh: “…”
Nhà họ Triệu không thiếu cháu gái, có phải ông cụ có mang bộ lọc cao không?