Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 904

Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:41:29
Lượt xem: 57

Nếu trước đây mọi người nhìn thấy viện dưỡng lão đều có cảm giác muốn rời khỏi viện dưỡng lão, trong lòng kêu gào muốn ở đó thật lâu không dời đi.

Đây không phải là một ngày nghỉ hưu nhàn nhã, rõ ràng là một cuộc đua của các vị thần!

Đám con cháu rưng rưng nước mắt, bọn họ cũng muốn sống ở đây, ăn ngon mặc đẹp, vui chơi, có bạn có bè, thỉnh thoảng tham gia một số hoạt động nào đó...

Để có thể sống sung túc như ông bà mấy chục năm nữa, họ phải làm việc chăm chỉ và kiếm tiền.

Với môi trường và dịch vụ tiện nghi như vậy, nếu tự túc ở viện dưỡng lão thì chi phí đương nhiên sẽ cao hơn.

Viện dưỡng lão chẳng khác nào một nhà trẻ tư nhân.

Dẫu vậy, mọi người vẫn căng thẳng, do dự, nếu không có cô thì tàn dư của tư tưởng phong kiến ​​vẫn ngoan cố không muốn bị dẹp bỏ.

Hiện tại tiếng nói của Kha Mỹ Linh đang bắt đầu làm lung lay mọi người.

“Tôi hiểu được sự lo lắng của các ông bà. Bây giờ là xã hội mới, thời đại mới, gió xuân đã bắt đầu thổi qua, suy nghĩ của chúng ta không thể lạc hậu mãi được.

Đúng vậy, viện dưỡng lão trước kia của chúng ta chủ yếu là nơi thu nhận và giúp đỡ người già cơ nhỡ không nơi nương tựa. Nhưng giờ thì sao, viện dưỡng lão hiện tại khác xa với viện dưỡng lão trước kia.

Chúng ta không thể tuân theo các quy củ mà không biết cách thay đổi chúng. Tất cả các ông bà đều đã thấy viện dưỡng lão trông như thế nào mà, sao chúng ta phải chịu khổ? Nếu con cái ông bà gửi ông bà đến đây và trả các chi phí, không cần các ông bà phục dịch trong nhà, đây mới là sự hiếu thuận thực sự.

Nếu các ông bà vẫn chưa hiểu thì tôi sẽ nói bằng cách khác. Hiện tại sức khoẻ của ông bà vần tốt và có thể tự chăm sóc bản thân. Khi còn ở nông thôn, để tránh mâu thuẫn gia đình, mọi người có xu hướng ra ở riêng, ngay cả người già cũng muốn tách ra một mình vì không thiên vị, cũng như không muốn nhìn sắc mặt của con cháu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-904.html.]

Chỉ cần các ông bà hiểu được thì sao phải sợ người khác nói ra nói vào? Đây là các ông bà cởi mở, dám thử những thứ mới mẻ, ở nước ngoài, cha mẹ sẽ nuôi dạy con cái họ đến năm mười tám tuổi, qua mười tám tuổi họ sẽ không quản các con mình nữa. Những người cao tuổi nên tranh thủ mình vẫn còn khoẻ, vào viện dưỡng lão.

Nếu bọn trẻ có thể vào mẫu giáo, được thầy cô vừa chăm sóc, vừa dạy kiến ​​thức. Tại sao người già lại không thể?

Người ta đều nói già trẻ lớn bé, bất kể là ai cũng cần sự quan tâm, yêu thương của gia đình, thế nên dù nhà trẻ hay viện dưỡng lão thì cả hai đều tốt như nhau.

Chúng tôi không chỉ chăm sóc người già mà còn làm phong phú thêm thế giới tâm hồn của họ…”

Kha Mỹ Linh lấy hết ví dụ này đến ví dụ khác, múc hết bát canh gà này đến bán canh gà khác.

“Có ai không thương con cái chứ, thanh niên trên có già dưới có trẻ thật sự là một gánh nặng, các ông bà là bậc cha mẹ không nên quá cố chấp, nhất định sẽ sẵn sàng giảm bớt gánh nặng cho con cái…

Hiện tại vấn đề nhà ở còn túng thiếu…

Ở viện dưỡng lão mỗi tháng đều có kế hoạch đi du lịch…”

Cô phải vận dụng hết công năng, dùng tới cả chiêu lợi dụng, cám dỗ, thế nhưng ngay cả sự kiện khai trương đại hạ giá cũng đã nói ra.

Tất cả mọi điều cô làm đều nắm bắt được tâm lý của mọi người, có thể nói rào chắn của mọi người đã bị đánh vỡ, ai ai cũng bị Kha Mỹ Linh đánh vào điểm yếu.

Dĩ nhiên, đây không phải một hội nghị bình thường, ngoài ra các nhà báo phóng viên từ kinh đô và các vùng lân cận đến dự thính, còn có đài truyền hình về phát trực tiếp.

Kha Mỹ Linh không tốn nhiều công sức, cô chỉ nhắc đến những từ viện dưỡng lão, từ thiện… dường như cô đã suôn sẻ bắt được nhịp, mọi điều cô mong muốn đều trở thành sự thật.

Loading...