Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 907
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:42:26
Lượt xem: 45
Vì địa điểm không có vấn đề gì nên Kha Mỹ Linh phải cân nhắc cách sắp xếp nhân công.
Cô muốn mở một công ty du lịch, mỗi mảng kinh doanh đều phải khai thác triệt để, các thế hệ hướng dẫn viên du lịch sau này phải có bằng cấp, hiện tại cô không có những tiêu chuẩn khắt khe như vậy, nhưng cũng khó đảm bảo được trình độ văn hóa của công nhân nhà máy chứ đừng nói đến tài ăn nói của họ.
Kha Mỹ Linh ngồi trên ghế sofa, cầm bút trong tay đặt bút viết, vừa suy nghĩ vừa phác thảo trên giấy.
Ngày thường Ứng Yến rất bận rộn, tuy là ông chủ nhưng cũng là trụ cột kỹ thuật, anh thường viết mã, tham gia nghiên cứu các sản phẩm khác nhau, ít có thời gian dành cho gia đình.
Đương nhiên Kha Mỹ Linh cũng không ngồi yên, thường ngày cô cũng không ngồi ngẩn ngơ ở nhà, cứ một lát là phải làm đi làm không ít việc. Cô luôn cố gắng làm cho cuộc sống nhỏ bé của mình trở nên đầy màu sắc, Ứng Yến cũng hết lòng cống hiến cho công ty của mình.
Anh biết rõ nuôi vợ mình tốn rất nhiều tiền, muốn trở thành một trong những người đầu tiên dám tận dụng gió xuân tích lũy đủ vốn, để sau này dù làm gì cũng không bị ràng buộc.
Gần đây anh biết vợ mình sắp bắt đầu một dự án mới, nhưng kế hoạch vẫn chưa rõ ràng nên đã đưa cô đến văn phòng riêng.
Lúc nghỉ ngơi, anh đi tới ôm người vào lòng: “Em làm gì vậy?”
Kha Mỹ Linh nhíu mày thở dài: “Thì là chuyện công ty du lịch, em có khá ưng một chỗ, nhưng không biết sắp xếp nhân viên thế nào. Giai đoạn đầu các công ty du lịch còn chưa ra đời, cũng không biết thị trường ra sao, mọi người sẽ chấp nhận như thế nào…”
Nói đến đây, cô mở to mắt, cười khẽ nói: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?”
Cô ôm cổ Ứng Yến, hôn mạnh vào môi anh: “Chồng à, anh là tuyệt nhất!”
Ứng Yến nheo mắt, anh ôm người vào lòng, bình thường người phụ nữ nhỏ bé này sẽ không biết lớn nhỏ mà gọi anh bằng tên, chồng là cách gọi người yêu phổ biến nhất của phụ nữ tương lai, nhưng rất hiếm khi nghe thấy cô nói.
Thỉnh thoảng khi không biết nên làm gì, cô lại vô thức gọi anh một câu như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-907.html.]
Đây thường là lúc ý chí của anh yếu nhất mà cũng hưng phấn nhất, anh hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Anh cắn răng: “Nói chuyện tử tế đi, nếu em muốn xảy ra chuyện ở văn phòng này…”
Kha Mỹ Linh liếc anh một cái, cũng biết rõ tại sao anh lại như vậy, bật cười, nhéo mũi anh: “Dáng vẻ không có tiền đồ này!”
Ứng Yến túm lấy tay cô, khẽ cười bất lực: “Cũng không biết do ai, luôn đề phòng anh giống như một cái gai, khó khăn lắm mới giải quyết mâu thuẫn, cả ngày Ứng Yến tới Ứng Yến lui. Anh như con hổ đói làm sao biết cảm giác no thế nào, tất nhiên là không có tiền đồ rồi.”
Cô lẩm bẩm: “Anh muốn em gọi anh là gì nào? Anh Ứng Yến? Anh Yến? Chồng yêu? Anh? Anh Ứng!
Hình như Ứng Yến là dễ gọi nhất rồi, mấy cái kia nghe buồn nôn quá, dù sao bình thường cũng có gọi đâu.”
Ứng Yến nhịn không được: “Theo anh thấy lúc trước em hay mắng thầm anh trong bụng nhỉ? Mắng anh đến thuận miệng ha?”
Bị anh nói thế, Kha Mỹ Linh chột dạ.
Quả thực kiếp trước cô là cô chiêu nhà giàu, nói tiêu tiền như nước cũng không ngoa, dù mạt thế đến, lo lắng không quá một hai ngày đã lại có Ứng Yến che chở.
Cô làm mọi thứ, rõ ràng trong lòng thích anh đến khó xử, nhưng lại cứng miệng, chẳng những cứng đầu lại còn lừa dối bản thân!
Mỗi khi hai người thân thiết, chốc chốc cô lại hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà anh, để chứng tỏ mình không thông đồng làm bậy với anh.
Từ trước đến giờ cô gọi Ứng Yến đều là đúng lý hợp tình.
Kha Mỹ Linh khẽ cười ôm cổ anh: “Ứng Yến ơi Ứng Yến à, còn có ai gọi êm tai hơn em chứ?”
“Không có đâu, chỉ có em gọi là êm tai nhất.” Ứng Yến nịnh nọt hôn cô một cái, thật sự không biết nhìn người vợ này của mình sao cho đủ.