Ta Đạp Ngựa Trở Thành Tướng Quân - Chap 9
Cập nhật lúc: 2024-05-08 11:05:29
Lượt xem: 4,047
9
Hành quân mười lăm ngày, đã đến Gia Lăng Quan.
Xuất quan đi thêm hai trăm dặm nữa là Liêu Thành.
Người Hồ cắm trại cách thành tám mươi dặm.
Sau khi thương nghị để quyết định, ta cùng Tạ Hoài Cẩn dẫn kỵ binh tinh nhuệ đi trước.
Thẩm Nam Phong cùng Lý phó tướng ở trong quan bổ sung lương thảo, lại mang bộ binh chủ lực đuổi theo.
“Để ta đi bổ sung lương thảo, Diệp Tống lại cùng ngươi mang tinh nhuệ đi trước? Nàng là giám quân, ngươi để cho nàng ra chiến trường? Tạ Hoài Cẩn, ngươi cưỡi ngựa làm đầu óc choáng váng rồi à?”
Thẩm Nam Phong đập bàn đứng lên.
“Thẩm đô úy, ta thân là giám quân và quân sư. Đương nhiên là có trách nhiệm hành quân giám sát, hay là nói ngươi muốn trái lệnh quân đội?”
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đô úy’, Thẩm Nam Phong tức giận phất tay áo bỏ đi.
Hôm nay Thẩm Nam Phong, ngay cả cầm kiếm cũng không vững. Tạ Hoài Cẩn sao có thể để hắn thống lĩnh đội bộ binh tinh nhuệ.
Ta quay sang Tạ Hoài Cẩn nói:
“Đêm nay giờ Hợi, ta mang năm mươi kỵ binh đến trước đại doanh của bọn họ, phân tán sự chú ý của chúng. Một canh giờ sau lại mang năm mươi người khác đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đợi đến giờ Tỵ ngày mai đại quân vừa đến liền phát động tiến công.”
Tạ Hoài Cẩn hơi suy tư:
“Ta cùng ngươi luân phiên, một người đi tới đi lui hai lần là được. Đại quân nên nghỉ ngơi sớm, rạng sáng xuất phát từ Gia Lăng quan, giờ Thìn có thể đến. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục một chút, trước giờ Tỵ là có thể tấn công.”
Sau khi bàn bạc cách bố trí tác chiến, ta cùng Tạ Hoài Cẩn liền xuất phát chạy tới Liêu thành.
Đêm đó, ta mang theo năm mươi kỵ binh giải quyết xong hai tên lính canh, giơ đuốc giục ngựa thẳng vào doanh địa.
Xuất hiện bất ngờ, một đường tiêu diệt không ít binh lính. Nhân tiện một mồi lửa đốt kho lúa.
Binh lính người Hồ vừa nóng lòng muốn cứu hỏa, lại phải phòng bị chúng ta, nhanh chóng loạn cào cào.
Ta thừa dịp lại ném một mồi lửa vào trong vương trướng: “Thác Bạt tiểu nhi! Chờ ngày sau cô nãi nãi lấy thủ cấp ngươi! Tế điện phụ thân cùng huynh trưởng! Tế bái ngàn ngàn vạn vạn anh hồn c.h.ế.t trận của Diệp gia quân ta!”
Ta một mình một ngựa đi trước, nhanh chóng mang theo kỵ binh g.i.ế.c tận đến đại doanh.
Ngày quấy rối cuối cùng, trời đã tờ mờ sáng.
Sau khi Tạ Hoài Cẩn trở về thành, cùng ta xác định lại cách bố trí một phen, liền tự đi nghỉ ngơi và hồi phục.
Thẩm Nam Phong mang theo đại quân, khi đến nơi vừa đúng giờ Thìn.
Sau khi đại quân nghỉ ngơi một chút, Tạ Hoài Cẩn liền hạ lệnh hành quân tiến công.
Tạ Hoài Cẩn và ta dẫn chủ quân tiến công, Thẩm Nam Phong và Lý phó tướng vòng ra sau, đề phòng Thác Bạt Hoành chạy trốn từ phía sau.
Quân ta đánh trống xung phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-dap-ngua-tro-thanh-tuong-quan/chap-9.html.]
“Có địch tập kích - -”
Đêm qua quấy rầy chỉ là số ít kỵ binh. Người Hồ không ngờ đại quân ta đã đến.
Khi lính gác nhìn thấy đại quân, quân ta đã cách đại doanh ba mươi dặm.
Mặc dù binh lính đối phương tinh lực không đủ, nhưng trên tháp cao có cung tiễn thủ, vẫn tạo thành thương vong nhất định cho chúng ta.
Ta giục ngựa đi về phía trước, đồng thời dựng tên kéo đầy cung, nhắm vào đại tướng trước trận, nặng nề b.ắ.n ra.
Một mũi tên xuyên qua cổ họng.
“Đại tướng người Hồ đã chết! Kỵ binh theo ta xung phong! Ném đá đổi công hỏa cầu!”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Không ít tháp canh bị hỏa cầu đập trúng, cung tiễn thủ loạn thành một đoàn.
Chờ điều chỉnh lại, ta cùng Tạ Hoài Cẩn đã mang theo một đội kỵ binh, từ bên cạnh bọc đánh.
Sau khi tiêu diệt hết địch, dẫn đại quân thẳng đến Vương trướng, lại thấy Thẩm Nam Phong dẫn binh chiến đấu với đội kỵ bình Thác Bạt Hoành.
Tay cầm kiếm của Thẩm Nam Phong đang run rẩy, căn bản không thể ứng chiến.
Thác Bạt Hoành nhắm chuẩn thời cơ nhảy xuống ngựa, giục ngựa chạy về phía sau.
“Thẩm Nam Phong! Sao ngươi không làm theo kế hoạch!”
Tạ Hoài Cẩn xông lên phía trước đ.ấ.m Thẩm Nam Phong một cái.
“A......”
Thẩm Nam Phong bị đánh ngã xuống đất, lau vết m.á.u trên khóe miệng: “Làm theo kế hoạch? Sau đó khi phục mệnh hồi kinh, công lao đều là hai người các ngươi?”
Ta ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn hắn: “Thẩm Nam Phong, ngươi phế không chỉ là người, còn có đầu óc.”
Đoạt lấy ngân thương trong tay Lý phó tướng, ta giục ngựa đuổi theo Thác Bạt Hoành.
Tạ Hoài Cẩn thấy thế, chỉ huy một đội kỵ binh đuổi theo.
Kỵ binh đi theo Thác Bạt Hoành không nhiều lắm, đều bị kỵ binh bên ta b.ắ.n rơi xuống ngựa.
Ta vung trường thương, b.ắ.n trúng tọa kỵ của Thác Bạt Hoành.
Thác Bạt Hoành ngã xuống, lại nhanh chóng đứng dậy chạy về phía trước.
Ta rút d.a.o găm trong tay áo đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa, giục ngựa chạy như điên đuổi theo Thác Bạt Hoành.
Rút trường đao ra, đạp yên ngựa mượn lực xoay người tới trước người Thác Bạt Hoành, gác đao lên cổ hắn.
Mặc dù bị người áp chế, nhưng hắn vẫn giữ được tôn nghiêm của người đứng đầu một quốc gia.
“Muốn g.i.ế.c muốn róc thịt tùy ngươi đi!”
Thác Bạt Hoành thở hổn hển.
Ta nhìn thoáng qua Tạ Hoài Cẩn giục ngựa chạy tới. Cười nói với Thác Bạt Hoành: “Ta đổi chủ ý. Ta sẽ đưa ngươi về kinh thành. Vì ta muốn đổi lấy lợi ích to lớn mà Mạc Bắc đem lại.”