Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Giàu Nhất Đế Quốc - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-20 13:04:09
Lượt xem: 1,380

03

 

Sáng hôm sau. 

 

Cả nhà Mộc gia mặc áo tù, đeo gông gỗ, lên đường đến hoang mạc. 

 

Dân chúng ném rau cải, trứng gà vào họ. 

 

Đây là cách thông thường để tiễn tội nhân. 

 

Mộc Linh Nguyệt vừa bị một quả trứng gà ném trúng trán, nàng tức giận lau đi vết trứng trên trán. 

 

Khi ngẩng đầu lên, nàng tình cờ thấy ta đứng trên lầu hai của trà quán. 

 

Gương mặt nhếch nhác của nàng thoáng hiện nét đắc ý.

 

Ta nhìn vào biểu cảm của nàng, như thể miệng đang nói: “So với việc làm Thành Chủ, chút nhục nhã này có đáng là gì?

 

“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ cười nhạo ta, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt tỷ khóc thôi.”

 

Xem ra nàng vẫn chưa biết rằng chuyến đi đến hoang mạc này sẽ mang đến bao nhiêu đau khổ không tưởng. 

 

Muốn làm Thành Chủ, cũng phải xem nàng có số mệnh sống đến ngày đó hay không.

 

Sau khi nhà họ Mộc rời khỏi thành, ta huýt sáo gọi ngựa, cưỡi ngựa hướng về Giang Nam. 

 

Ngoại tổ phụ của ta từng là thương nhân giàu có ở vùng Giang Nam. 

 

Sau khi mẫu thân qua đời, ngoại tổ phụ gặp cảnh sa sút. 

 

Thế nhưng, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đối với ta vô cùng tốt. 

 

Nhiều lần phái người đến đón ta về Giang Nam, nhưng phụ thân ta nghiêm khắc từ chối. 

 

Khi nhà họ Mộc gặp nạn, trên đường ta đến hoang mạc, nhờ có ngoại tổ phụ gửi bạc, ta mới có thể đút lót quan binh, sống sót đến ba năm sau mới tìm ra mỏ vàng. 

 

Ông còn để lại cho ta một tử sĩ tên Mục Thần, người mà ông đã nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, để trung thành bảo vệ ta. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Kiếp trước, ta ở hoang mạc lắm lần đối mặt với tử thần, nhờ Mục Thần liều mạng bảo vệ, ta mới có thể sống sót. 

 

Ta thúc ngựa phi nước đại trên con đường núi. 

 

Khi đi qua một khu rừng, ta bị hơn mười sát thủ vây quanh. 

 

Kẻ cầm đầu quan sát ta rồi nói: “Ngươi chính là đích nữ Mộc gia, Mộc Vân Chiêu phải không? Nạp mạng đi!”

 

Trước khi lên đường, ta đã dự liệu sẽ gặp nguy hiểm, nên không phải hoàn toàn không có chuẩn bị. 

 

Huống chi, kiếp trước bọn họ đã nhiều lần truy sát ta, cuối cùng ta và Mục Thần bày kế phản công, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng. 

 

Nhưng g.i.ế.c chúng vẫn chưa giải quyết được tận gốc vấn đề. 

 

Chủ nhân đứng sau chúng sẽ không ngừng phái người đến g.i.ế.c ta. 

 

Ta cố ý kéo dài thời gian: “Khoan đã, dù có chết, cũng phải để ta c.h.ế.t một cách rõ ràng. Là ai phái các ngươi đến?” 

 

“Ngươi không thể đụng đến người đó.” Kẻ cầm đầu nói xong, ra lệnh cho thuộc hạ: “Giết không tha!” 

 

Trong khi hắn nói câu đó, ta đã kịp nắm trong tay một quả b.o.m khói. 

 

Khi bọn chúng cầm kiếm lao về phía ta, ta ném quả b.o.m khói xuống đất. 

 

Nhân lúc khói mịt mù, ta lăn xuống con dốc bên cạnh. 

 

Khi khói tan, tầm nhìn của chúng trở nên rõ ràng, thì ta đã ở dưới chân núi. 

 

04

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-giau-nhat-de-quoc/2.html.]

Lũ sát thủ đang tìm kiếm dấu vết của ta trong rừng. 

 

Chắc chắn chẳng bao lâu nữa chúng sẽ đuổi kịp ta. 

 

Không biết đã chạy bao lâu, khi ta dừng lại để thở, một con thú nhỏ màu vàng lao đến, ôm lấy chân ta. 

 

Ta nhìn kỹ, lòng mừng rỡ. 

 

Đây chính là thú sủng mà ta từng nhận nuôi trong kiếp trước ở hoang mạc — Thôn Kim Thú. 

 

Kiếp trước, trong một lần cơ duyên, ta đã cứu được Thôn Kim Thú. 

 

Để báo đáp ân tình, nó đã dẫn ta đến kho vàng trong hoang mạc. 

 

Hoang mạc cách kinh thành hàng ngàn dặm, vậy mà nó vẫn tìm được đến đây? 

 

Xem ra Thôn Kim Thú của ta cũng đã trọng sinh. 

 

“Chủ nhân, người đang bị truy sát sao? Theo ta.” Thôn Kim Thú dẫn ta chạy đến một khu vực hẻo lánh hơn. 

 

Chúng ta dẫn đám sát thủ đến một cánh đồng ngô rậm rạp, sau đó nấp ở chỗ khuất để quan sát. 

 

Cánh đồng xanh mướt, là nơi dễ lấy mạng người nhất. 

 

Chẳng bao lâu sau, từ trong cánh đồng ngô vang lên những tiếng kêu la thảm thiết. 

 

Đám rắn độc chằng chịt đã cắn trúng bọn chúng. 

 

“Xong rồi, chủ nhân, chúng ta đi thôi.” Thôn Kim Thú đưa ta rời khỏi đó. 

 

Trên đường đi, ta hỏi Thôn Kim Thú làm sao nó tìm được ta. 

 

Thôn Kim Thú nói nó cũng đã trọng sinh, nên tìm đến kinh thành trước để đón ta. 

 

Nó còn kể cho ta nghe rằng, sau khi kiếp trước ta bị Mộc Linh Nguyệt đẩy xuống vực. 

 

Mục Thần đã g.i.ế.c c.h.ế.t Mộc Linh Nguyệt, sau đó lao xuống vực c.h.ế.t theo ta. 

 

Nó còn cho biết, sau khi ta chết, cả nhà họ Mộc đã đấu đá nhau vì tranh giành gia sản. 

 

Khi họ mở kho vàng ra, thì sững sờ. 

 

Bên trong kho vàng không có gì, chẳng có lấy một cục vàng. 

 

Kho vàng chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc. 

 

Tất cả tài sản của ta đều nằm trong bụng Thôn Kim Thú, khi nào ta cần tiền, nó sẽ nhả ra cho ta. 

 

Vì vậy, dù cho Mộc Linh Nguyệt có chiếm được vị trí Thành Chủ của ta kiếp trước, nàng ta cũng chẳng thể có được tài sản của ta. 

 

Nói đến đây, Thôn Kim Thú vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, như dâng bảo vật nhả ra một cục vàng. 

 

“Chủ nhân, trước khi đến tìm người, ta đã nuốt hết tất cả mỏ quặng vào bụng, giờ người đã giàu có đến mức địch quốc rồi!” 

 

Thảo nào khi thấy nó ta trông nó mập hẳn lên. 

 

Thì ra là vì nó đã nuốt cả mỏ vàng vào bụng. 

 

Thôn Kim Thú sau khi nuốt quặng vàng vào bụng, trong cơ thể nó có thể luyện hóa quặng thành vàng. 

 

Tự mình hoàn thành cả quá trình luyện vàng. 

 

Kiếp trước, ta không quá tham lam, chỉ mới đào được một góc của mỏ vàng đã trở thành Thành Chủ của hoang mạc. 

 

Không dám tưởng tượng giờ đây khi trong bụng Thôn Kim Thú có cả mỏ vàng, thì số tài sản đó sẽ lớn đến nhường nào. 

 

Bây giờ ta đã giàu có đến vậy, thì việc đầu tiên ta muốn làm chính là một chuyện kinh thiên động địa!

 

Loading...