Ta không làm thái tử phi - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:54:29
Lượt xem: 138
Giới thiệu:
Ta từ nhỏ đã bị phụ thân tặng cho Thái tử, tận tâm tận lực chơi trò chơi gia đình với Thái tử.
Cho đến khi thành niên, phụ thân mới đón ta trở về, muốn tìm mối tốt gả ta đi.
Thái tử trước giờ vốn luôn xoi mói ta thừa dịp đêm tối gió lộng trói ta trở về.
“A Ninh, c/ư/ớp mất trái tim ta sao có thể mong được toàn thân trở ra?”
[1]
Năm đó ta mười hai tuổi, phụ thân tiễn ta lên xe ngựa, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay ta.
"Ninh nhi à, con vào cung nhất định phải sống thật tốt với Thái tử."
"Đều trách phụ thân thời trẻ hồ đồ, c/á cư/ợc với Cẩu Hoàng đế ..."
Ta vỗ tay phụ thân, ngăn người nói lời đại nghịch bất đạo: "Cha, người cứ yên tâm, nữ nhi tự có chừng mực."
[2]
Thái tử Phỉ Cảnh Hành mới mười tuổi, thân mẫu mất sớm, tính tình ng/ang ngư/ợc ương bướng, hỉ nộ vô thường.
Đêm ta vào cung, trời đổ mưa to.
Thái tử chơi đùa dưới mưa, nhóm tiểu thái giám che ô khuyên can hết lời.
Ta thấy rõ ràng, không có chiếc ô nào che trên đầu Thái tử.
Hắn quay đầu lại nhìn, hỏi ta là ai.
Ta đáp: “Ta là Thái tử phi tương lai của điện hạ.”
Khuôn mặt non nớt của Phỉ Cảnh Hành ngập tràn vẻ khó hiểu: “Thái tử phi là cái gì?”
Ta vứt chiếc ô trong tay đi, bước tới nắm lấy tay hắn: “Chính là người cùng điện hạ đi hết cả một đời.”
Đêm đó, chúng ta đếm hàng nghìn tiếng cóc kêu bên ao, sau đó cả hai cùng đổ b/ệnh trên giường.
Ta được xếp vào sảnh cung điện phụ, Thái tử đến thăm ta.
Hắn trèo lên giường, sờ vào khuôn mặt nóng bừng của ta: “Thì ra là ngươi b/ệnh thật.”
Giọng ta khàn khàn: “Điện hạ không b/ệnh à?”
“Không có.” Phỉ Cảnh Hành cười á/c li/ệt, ngồi bên mép giường, đung đưa đôi chân ngắn ngủn: “Ta chỉ không muốn nghe phu tử lải nhải mà thôi.”
Ta nhắm nghiền mắt, bắt đầu nghĩ về tương lai của mình.
Ngoài việc hầu hạ hắn, ta còn đảm đương thêm việc khuyên nhủ hắn.
Nếu sau này hắn trở thành b/ạo quân, e rằng Hoàng hậu như ta cũng không sống được bao lâu.
[3]
Ta khỏi bệnh, Thái tử vẫn còn nằm lì trên giường.
Hoàng thượng đích thân tới, l/ột quần hắn, còn đ/ánh vào m.ô.n.g hắn hai cái.
Phỉ Cảnh Hành h/ét lên vì đau, ta cụp mắt, giả vờ m/ù.
Hắn thoáng nhìn thấy ta, đem ta ra làm lá chắn.
"Phụ hoàng, người ở trước mặt Thái tử phi tương lai của con đ/ánh vào m.ô.n.g con, sau này con làm sao đối mặt với nàng ấy chứ."
Nghe lời nói vô tri của con nít, Hoàng thượng bị chọc cười: “Tiểu tử con từ khi nào lại biết để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ rồi?”
(*)礼义廉耻: lễ, nghĩa, liêm, sỉ, đạo đức luân lí của TQ thời phong kiến, 4 trong số 8 chuẩn tắc cơ bản làm người.
Lễ: tức là lễ phép. Ðối với người, mình phải có lễ phép, phải hết sức khiêm nhường. Nếu không có lễ thì mình chỉ là thú vật mà thôi. Cho nên các bạn nhỏ, khi gặp các thầy cô thì phải biết chào hỏi, về nhà gặp cha mẹ phải biết lễ phép.
Nghĩa : tức là nghĩa khí. Thấy điều gì có nghĩa thì phải dũng cảm mà làm. Khi thấy ai gặp tai nạn thì mình phải tận lực giúp đỡ, giải quyết vấn đề giúp họ. Với bạn bè thì mình phải có đạo nghĩa ; khi giúp ai không cần có điều kiện gì cả, tuyệt đối không có tâm mưu đồ mong đền ơn đáp nghĩa.
Liêm : tức là liêm khiết. Người liêm khiết thì bất luận gặp hoàn cảnh nào cũng không động lòng tham cầu, cũng chẳng muốn hưởng tiện nghi. Hơn nữa mình phải có tinh thần chí công vô tư, và biết quên mình mà làm chuyện ích chung.
Sỉ : tức là hổ thẹn. Gặp chuyện gì không hợp đạo lý, đi ngược lại với lương tâm của mình thì tuyệt đối chẳng làm. Con người nếu không biết hổ thẹn thì giống như cầm thú vậy.
Cuối cùng, vì thương yêu nuông chiều mà trước khi rời đi, Hoàng thượng còn ban thưởng cho ta một số lễ vật, đặc cách cho ta được cùng Thái tử nghe phu tử giảng bài.
Ở đời không có miếng ăn nào là miễn phí cả, ta thường tự nhủ.
Ta trả lời trôi chảy hết những câu hỏi phu tử đưa ra, phu tử càng không ngừng tán thưởng ta, càng phớt lờ Thái tử.
Thái tử chung quy chỉ mới là một đứa trẻ, dần dà liền mất bình tĩnh, bắt đầu không ngừng tranh với ta.
Mỗi lần phu tử đưa ra câu hỏi, ta vừa định trả lời, hắn liền giành trước một bước.
Sau đó nhìn ta đầy thách thức.
Ta chỉ cười cười: “Điện hạ thật lợi hại, A Ninh tự hổ thẹn không bằng.”
Phỉ Cảnh Hành sửng sốt một lát, ánh mắt lảng tránh: “Còn cần ngươi phải nói.”
Từ đó trở đi, mỗi khi phu tử hỏi một câu hỏi, ta đều ôm mặt nhìn Thái tử đầy mong đợi.
Thái từ vừa bẽn lẽn vừa xen chút xem thường trả lời.
"Điện hạ giỏi quá."
"Điện hạ là người thông minh nhất mà ta gặp từ trước đến nay."
“A Ninh sùng bái điện hạ nhất.”
Thái tử dần dần chìm trong lời ngon tiếng ngọt ta khen hắn.
Ta yên lòng, việc thành liền có thể về hưu rồi.
[4]
Cuối cùng ta cũng có thể lười biếng mà đánh một giấc dài sau suốt nửa năm qua.
Vừa mở mắt, Thái tử đã đứng trước giường, cũng không biết hắn đã nhìn ta bao lâu.
"Sao hôm nay ngươi không lên lớp?"
Ta hoảng hốt kiểm tra y phục trên người, không có gì mới an tâm xuống giường.
“Thái tử phải bắt đầu học đến đạo trị quốc rồi. A Ninh còn học tiếp cùng Thái tử, e là không thích hợp nữa.”
Phỉ Cảnh Hành cau mày, sau đó quay người chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-khong-lam-thai-tu-phi/1.html.]
Hắn ban ngày đến nghe phu tử giảng, đêm đến liền chạy đến chỗ ta giảng cho ta nghe, hăng say không biết mệt.
Ta lần nào cũng phải bày ra dáng vẻ khoa trương chăm chú nghe hắn giảng...
Thái tử lại càng đặc biệt để tâm, đôi lúc xen chút ghét bỏ: "Ngươi là Thái tử phi của ta, sao có thể d/ốt đ/ặc c/án m/ai thế hả?"
Thỉnh thoảng ta có thắc mắc, thế là Thái tử liền tuyên bố tan học.
Ngày hôm sau hắn liền đuổi theo phu tử hỏi rõ ràng, đến tối lại đến phòng ta giảng lại cho ta hiểu.
Phu tử khen Thái tử có chí hướng, ta cũng khen hắn lợi hại.
Ta ngày càng cảm thấy mình không giống Thái tử phi, mà giống một người mẹ già đang dỗ dành con mình hơn.
[5]
Sinh thần của Thái tử đến gần.
Đông Cung trên dưới quét dọn sạch sẽ.
Ta đảm nhận việc bày trí, sắp xếp việc nhẹ cho cung nữ, việc nặng giao cho thái giám làm.
Từ trong tẩm điện Thái tử truyền đến tiếng đổ vỡ, một cung nữ nhỏ khóc lóc chạy tới trước mặt ta.
"Thái tử phi, xin người cứu lấy nô tì."
Nàng ấy trông cũng khá ưa nhìn, đáng thương cầu xin ta.
“Nô tì không cẩn thận làm v/ỡ mất ng/ọc b/ội Thái tử trân quý nhất, Thái tử sẽ gi*t nô tì mất.”
Nàng ấy cầm trong tay mảnh ngọc bội v/ỡ, nơm nớp lo sợ quỳ rạp dưới đất cầu xin ta.
Ta thở dài, nhận thấy mảnh ngọc v/ỡ, bảo nàng ấy lui ra.
[6]
Đến tối, Thái tử như thường lệ đến giảng bài cho ta.
Nhìn mảnh ngọc v/ỡ đặt trên bàn, ta chưa kịp mở lời, Thái tử đã thu lại nụ cười, vội lao tới, ngón tay run rẩy chạm vào vụn ngọc v/ỡ.
Mắt ngấn lệ, tức giận hỏi
"Ngươi làm v/ỡ?"
"Cút ra ngoài, quỳ xuống."
Tim ta đập thình thịch, ta đờ đẫn đứng dậy, bước đến nền đá cuội rồi quỳ xuống.
Thái tử ngồi trên ghế Thái tử, từ trên cao nhìn xuống.
Nửa người chìm trong bóng tối, khóe mắt ánh lên tia h/un/g á/c.
Có lẽ sau này hắn ta sẽ trở thành b/ạ/o quân.
Ta còn có thể làm gì chứ?
Ta tự kiểm điểm bản thân, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bàn tán:
"Ả ta thật sự cho rằng mình là Thái tử phi à."
"Đúng đó, đúng đó, nực cười làm sao. Ai mà không biết đó là thứ đồ duy nhất sót lại của sinh mẫu Thái tử chứ."
“Bình thường h/ách d/ịch ra lệnh cho chúng ta thì cũng thôi đi, hôm nay lại cả gan dám động đến đồ của Thái tử.”
Ta quay đầu liếc nhìn.
Cung nữ khá ưa nhìn đó đang đứng diễu võ dương oai, các cung nữ khác đổ dồn xung quanh nàng ta.
Ta lại thông suốt một đạo lí, không cần kiểm điểm bản thân nữa, nên tha/n tr/ách người khác nhiều hơn.
Ta đứng dậy, phủi bụi trên người rồi bước đến chỗ cung nữ.
"Phụ thân ta là Thừa tướng đương triều, phụ thân người thì sao?"
“Cái gì?” Nàng ta sửng sốt một lúc.
Ta gật đầu, tỏ ra hiểu ý.
"Ta dạy cho ngươi một đạo lí, v/u c/áo h/ã/m hạ/i là thủ đo/ạn th/ấp h/èn nhất, muốn sống sót trong cung thì phải có chỗ dựa."
Ta t/át nàng ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp dần ửng đỏ, sau đó là tức giận.
“Giống như thế này, ta đ/á/nh ngươi xem như ph/ạt c/ản/h c/áo, mà ngươi l/ợi d/ụng ta, lại là dĩ hạ phạm thượng."
Ta bước lên bậc thềm, đến khi đứng ngang hàng với Thái tử.
"Điện hạ, ngọc không phải ta làm v/ỡ, vừa rồi vội vàng ta quên nói ra sự thật, là cung nữ trong lúc dọn dẹp làm v/ỡ."
“Điện hạ, người nên biết, ta sẽ không bao giờ hạ mình làm những việc thấp kém này.”
Thái tử tuổi đời còn nhỏ, nhưng đã ở trong nơi đầm rồng hang hổ như hoàng cung, lại có phần ngây thơ.
Hắn chỉ cần vẫy tay, đã có á/m vệ đến, lôi cung nữ đang khóc lóc ra ngoài.
“Bắt đầu từ hôm nay, giải tán tất cả cung nữ.”
Phỉ Cảnh Hành quay người đi về phía nội điện, để lại sau lưng là tiếng hét thảm thiết.
[7]
Bên trong nội điện.
Thái tử quay lưng lại với ta: “A Ninh tỷ, lúc nãy diễn không giống lắm, không có dáng vẻ tức giận vì bị v/u o/an."
Lời này là khen thật lòng à, lúc nãy ta sắp bị dáng vẻ đó của hắn làm cho kh/iế/p s/ợ rồi.
Rõ ràng chúng ta chỉ diễn một vở kịch để trừ khử gi/án đi/ệp từ các cung khác gửi đến đây.
Nhưng ta sâu sắc hiểu được rằng, làm bạn với quân giống như làm bạn với hổ, ngày ngày đi trên băng mỏng.
Thái tử cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ trẻ con: “Nhưng mà ngọc của ta cũng v/ỡ thật mà.”
Ta lấy ngọc bội đeo trên người đưa cho hắn: “Nếu Thái tử người không chê thì..”
yyalyw
Phỉ Cảnh Hành liền giật lấy xoay vòng quanh như một đứa trẻ.
“Cái này xem là quà sinh thần ta tặng cho Điện hạ đi.”
Ta bất lực nhìn hắn, xin lui ra.
Sau khi ta rời đi, Thái tử nhìn chằm chằm vào ngọc bội một lúc lâu, cuối cùng cẩn thận đặt nó vào trong lồng ngực.