Ta không làm thái tử phi - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:55:06
Lượt xem: 152
[14]
Ta tỉnh dậy từ trong mộng, vô thức kiểm tra y phục trên người.
May là vẫn còn đủ.
"A Ninh tỷ đang làm gì đây? Sợ bổn cung làm bừa sao?"
Phỉ Cảnh Hành chống tay nằm cạnh, tóc xõa dài, hào hứng nhìn ta.
“A Ninh tỷ đừng sợ, loại chuyện này tất nhiên phải đợi đến lúc chúng ta thành hôn. Không có tỷ ở bên ta thấy bất an, vì vậy trước khi thành hôn, tỷ cứ ngoan ngoãn tiếp tục ở lại Đông Cung đi.”
"Điện hạ, người thế này là b/ắt c/óc." Ta nắm tay thành nắm đ/ấ/m, trong lòng dâng lên sóng lớn. "Ta và Điện hạ trước hết chưa có sự đồng ý của phụ mẫu, sau lại không có lời của bà mai, còn có ... . . . "
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, ta hít một hơi thật sâu: “Còn có giữa chúng ta không có tình cảm nam nữ, ta không thể cùng Điện hạ thành hôn được.”
“Ta đã xin hôn ước từ chỗ Phụ Hoàng rồi.” Phỉ Cảnh Hành hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta, cổ hoặc nhân tâm: “Còn nữa, trong tim ta chỉ có mình nàng.”
Giọng nói vui mừng làm lòng ta xao xuyến, đến khi bình tĩnh, lòng ta như th/ắt lại.
“Điện hạ có thật sự hiểu tình yêu là gì không?”
Nụ cười nhạt dần, ta khẽ thở dài: “Ta biết Điện hạ thích hương gỗ, thích uống rư/ợu mạnh, khẩu vị thanh đạm, y phục lúc nào cũng tối màu, mà Điện hạ nói thích ta, vậy người nói xem người hiểu được ta mấy phần?"
Phỉ Cảnh Hành sững sờ, đột nhiên thông suốt, nụ cười liền tan biến như bọt biển.
"Vì thế, trong tim nàng có ta?"
Hắn hỏi vặn lại làm ta cứng họng, vội ngoảnh mặt đi, hờ hững nói: "Điện hạ chớ có đùa. Điện hạ chỉ là quen có ta bên cạnh hầu hạ mà thôi, đây không phải là tình yêu."
Phỉ Cảnh Hành bước tới hai bước, đứng trước mặt ta.
Hắn cúi người ghé sát vào tai ta: “A Ninh tỷ, trước đây là do ta sơ sót, nàng cho ta thêm một cơ hội nữa có được không?”
Lời nói rất nhẹ nhàng, tựa như bồ công anh, khi gió thổi qua, khiến lòng người r/ạo r/ực.
Bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng khóc tru om sòm.
Vừa nghe đã biết là người cha không đáng tin cậy chút nào của ta.
Hoàng thượng và cha ta lần lượt bước vào đại điện.
Phỉ Cảnh Hành chặn trước mặt ta, thờ ơ ngạo mạn.
Cha ta suýt nữa là ôm cả đùi Hoàng thượng van xin, bị thủ vệ hai bên ngăn lại.
“Bệ hạ, Ngọc nương mất sớm, chỉ để lại một mình A Ninh. Mấy năm trước thần đưa con bé vào cung, tước mất quyền tự do, giờ đây nếu còn bị é/p làm Thái tử phi, Ngọc nương trên trời có linh, sẽ đau lòng nhường nào chứ."
Ta nghe cha ta kể, ông ấy, nương ta và Hoàng đế lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.
Mỗi lần cần xin Hoàng đế thứ gì, đều sẽ lấy nương ta ra làm cái cớ.
Quả nhiên, Hoàng thượng xoa xoa hai bên thái dương, dáng vẻ phiền muộn vô cùng: "Thái tử, Trẫm muốn con đưa ra một lời giải thích cho Thừa tướng.."
Phỉ Cảnh Hành cung kính chắp tay nói: "Thừa tướng, ta là thật lòng muốn cưới A Ninh tỷ, để bày tỏ lòng thành, ta giao quyền quyết định cho tỷ ấy."
Hắn quay đầu lại, dùng lòng bàn tay nắm lấy góc áo ta, đôi mắt khẽ chớp, trong mắt ngập tràn tha thiết cầu xin ta đừng rời bỏ hắn.
Chóp mũi chợt chua xót, ta ngh/iến răng rũ góc áo.
Ai biết được hắn rốt cuộc có mấy phần chân tình, ta không dám đ/ặt cư/ợc tương lai của mình.
Nếu ta thua, cả đời này chỉ có thể chôn chân nơi cung c/ấm, phí hoài thời gian.
Ta quỳ xuống khẩn cầu Hoàng thượng: “Bệ hạ, thần nữ không bằng lòng gả cho Thái tử.”
Hoàng thượng vẫy tay, ta đứng dậy, dưới ánh mắt đỏ ửng của Phỉ Cảnh Hành, ta bước từng bước cùng cha rời đi.
"A Ninh tỷ, xin nàng, đừng đi!"
Sau lưng vang vọng tiếng nói khàn khàn.
Quay đầu nhìn lại, Phỉ Cảnh Hành bị rất nhiều thị vệ á/p ch/ế, trong mắt hiện lên sương mù dày đặc, hắn dùng hết sức lực duỗi hai tay ra, nhưng vô ích.
"Thứ h/èn m/ạt!"
Hoàng thượng b/ạo n/ộ, đồ sứ v/ỡ n/á/t vương vãi khắp sàn, Đông Cung thoáng chốc biến thành một mớ h/ỗn đ/ộn.
[15]
Do Thái tử làm xáo trộn, việc xem mắt với Diêu Chi Viễn bị hoãn lại mấy hôm.
Sau này ta mới biết, hôm đó, Thái tử bị c/ấm t/úc, bị đ/ánh.
Cha ta thở dài: “Tính khí của Hoàng thượng với Thái tử điện hạ đúng là giống nhau y đúc.”
Ta đang cầm tách trà, nhưng tâm trí lại không đặt vào việc nếm trà, thậm chí cũng không nhấp lấy một ngụm.
Cha ta không nhìn được nữa, đem hết tất cả những chuyện trong quá khứ kể hết một lượt cho ta nghe.
“Năm đó, ta và Hoàng thượng đều yêu Ngọc nương, ta vốn tưởng rằng mình không thể tr/anh được với Hoàng thượng, đang định b/ỏ cu/ộc, Hoàng thượng lại dùng th/ủ đo/ạn cưỡ/ng é/p, thế là bị Ngọc nương chán ghét, cha nhân thời cơ đó lấy được nương con.”
Người lắc đầu: “Người ngồi ở địa vị cao khó tránh khỏi kiêu ngạo, sao có thể bằng lòng cúi đầu thấu hiểu người khác? Thái tử điện hạ cũng không phải đối tượng ngang tầm với A Ninh nhà chúng ta. Ta cảm thấy thằng bé Diêu Chi Viễn rất tốt, có phong thái của ta năm đó.”
Ta gật đầu đồng ý, ta và Thái từ điện hạ từ lúc bắt đầu đã không phải là quan hệ bình đẳng..
Sau đó ta đột nhiên nghĩ, hỏi vặn lại: "Cha, người làm sao biết được Diêu Chi Viễn với con có phải ngang tầm nhau không."
“Trùng hợp rồi.” Cha ta lấy thiếp mời từ trong tay áo ra, “Người ta hẹn con gặp nhau ở quán trà ngày mai.”
[16]
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm ta đã bị tỳ nữ đã lôi dạy tắm rửa sửa soạn.
Người trong gương mặc quần áo lụa là, sáng sủa lộng lẫy, chiếc trâm mạ vàng khắc hình một chú chim lục bảo ở trên càng tô điểm thêm.
Xa lạ tột cùng.
Ta khẽ cau mày: “Có phần hơi lộng lẫy rồi.”
Các tỳ nữ bên cạnh trêu chọc: “Tiểu thư vốn đã đẹp sẵn, chúng nô tỳ chẳng qua chỉ thêm chút đồ trang trí mà thôi.”
“Diêu công tử chắc chắn sẽ yêu cô nương từ ánh nhìn đầu tiên.”
Không kịp thay lại đồ, ta vội vã lên xe ngựa đến điểm hẹn.
Ta vừa xuống xe, đầy tớ đã đến đón tiếp: “Thẩm tiểu thư, Diêu công tử ở gian phòng trong cùng trên lầu 2 đợi người.”
Tỳ nữ đứng phía dưới đợi, ta một mình lên trên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-khong-lam-thai-tu-phi/3.html.]
Ta gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
"Thẩm cô nương, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."
Theo tiếng phát ra, Diêu Chi Viễn đang đứng trước bàn, y phục trắng như tuyết, đẹp như tranh vẽ, khóe môi hơi nhếch lên, mang đến cho người đối diện một cảm giác như gió xuân vừa thổi qua.
Ta mỉm cười nói: "Diêu công tử không cần khách khí, gọi ta A Ninh càng tốt."
Diêu Chi Viễn cười không nói gì, chắp tay cúi chào: “Thẩm cô nương còn chưa dùng thiện có phải không, đồ ăn đã lên cả rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ta gật đầu.
Những món ăn trên bàn thực sự rất lạ, hương vị đặc biệt.
Món này vị mặ/n ch/át, món kia lại c/ay x/é lưỡi.
Ta bị sặc ớt, Diêu công tử rót cho ta tách trà.
Ta nhấp một ngụm, thế mà lại là vị ngọt, là vị mà ta thích.
Niềm vui thoáng qua hiện hữu trên đôi lông mày, Dao Chi Viễn tận tâm chu đáo hết mực.
Ta cảm ơn một tiếng: "Diêu công tử xuất thân từ tướng quân thế gia, không ngờ lại chu đáo tinh tế đến vậy."
“Thẩm cô nương quá khen.” Hắn mỉm cười, mang đến cho người khác cảm giác chân thành, “Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã chuẩn bị một món quà cho Thẩm cô nương, nếu không phiền thì có thể cùng nhau thưởng thức.”
Diêu Chị Viễn lấy ra một bức họa, bước đến chỗ ta, sau đó từ từ mở ra.
yyalyw
Một bức họa phong cảnh nghệ thuật.
Hắn hơi cúi xuống, ta cau mày lùi lại trong vô thức.
Diêu Chi Viễn lập tức đứng thẳng, chắp hai tay sau lưng: "Thứ lỗi đã mạo phạm đến Thẩm cô nương, là tại hạ thất lễ rồi."
“Không hề gì.” Ta lắc đầu.
Nhưng vừa lúc nãy, ta cảm giác như sau lưng có người đang nhìn chằm chằm.
Ta quay lại chỉ thấy một tấm bình phong, muốn tiến tới khám phá thêm, nhưng Diêu Chi Viễn cứ liên tục bắt chuyện làm ta không tìm được cơ hội.
"Diêu công tử......"
Vừa mở miệng, ta lại bị Diêu Chi Viễn cắt ngang.
"Thẩm cô nương, thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay ta còn có việc phải làm, chúng ta hẹn ngày khác nhé?"
Chủ tiệc đều mở miệng rồi, ta không thể nào ở lại thêm nữa.
Ta không nhịn được liếc nhìn tấm bình phong ban nãy, miễn cưỡng rời đi.
Ngay khi chuẩn bị hồi phủ, tỳ nữ tinh tế nhắc nhở ta: "Tiểu thư, sao lại thiếu mất một chiếc trâm rồi?"
Ta sờ đầu mình, quả thật thiếu mất một chiếc.
"Có lẽ vừa rồi vô tình đ/ánh rơi, ta lên đó tìm thử."
Tôi vén gấu váy bước lên cầu thang, phát ra tiếng cọt kẹt.
Vừa định gõ cửa thì một giọng nói quen thuộc từ phòng bên truyền đến:
"Thế nào rồi?"
Là giọng nói của Phỉ Cảnh Hành, tôi nén hơi thở, ghé sát tai, cẩn thận lắng nghe.
"Thẩm cô nương thích ăn đồ ngọt, thích uống trà loãng."
"Được, về sau tìm thêm nhiều cơ hội, bổn cung sẽ theo sau các ngươi, nhớ kĩ, không được nhắc đến bổn cung."
Chẳng trách Diêu Chi Viễn luôn tìm cách thăm dò sở thích của ta, thì ra là sau lưng có Thái tử giật dây.
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, ta chậm rãi bước xuống cầu thang.
Sau khi ta rời đi, bọn họ lại tiếp tục bàn luận.
Diêu Chi Viễn trên mặt có chút khó hiểu: "Điện hạ cố ý bảo ta tr/ộ/m trâm cài, để Thẩm tiểu thư quay lại là để làm gì?"
"Thầm lặng cho đi không đòi hỏi mới là điều ngu xuẩn nhất thế gian."
Phỉ Cảnh Hành xoa xoa chiếc trâm cài tóc trong tay, tự lẩm bẩm: “A Ninh tỷ, tỷ nhất định phải hiểu được tâm ý của ta.”
[17]
Từ hôm đó, Diêu Chi Viễn hẹn ta ngày càng thường xuyên.
"Ngoại thành tổ chức hội phẩm hương. Thẩm cô nương có bằng lòng đi cùng ta không?"
Ta vui vẻ đồng ý.
Dọc đường Diêu Chi Viễn hỏi: “Thẩm tiểu thư có mùi hương mà mình thích không?”
"Diêu công tử có điều không biết." Tôi dừng lại, thở dài rồi dựa sát vào người hắn thì thầm: "Con người ta khó cưỡng lại m/ùi th/ối, đặc biệt là mùi cá trích th/ối, nếu người nào trên người mang theo mùi hương đó, ta sẽ bí mật bám theo ngửi rất lâu."
Diêu Chi Viễn sửng sốt.
“Sở thích của Thẩm tiểu thư đúng thật…” Hắn vắt óc nghĩ ra một từ “đ/ộ/c nhất vô nhị”.
Ngày hôm sau ta ra khỏi cửa, từ xa đã nhìn thấy một bóng người.
Hắn đeo mạng che mặt, trên tay cầm mấy con cá trích, tỏa ra m/ùi th/ối.
Toàn thân hắn toát ra khí chất “Ông đây rất khó tính, tốt nhất đừng vây vào ông đây”.
Người xung quanh trốn chạy không kịp, hắn đi đến đâu, đám đông đều tản ra thành một vòng.
Bách tính lần lượt phàn nàn:
"Ôi trời, hôi ch*t mất."
"Sao có người lại mang theo cá th/ối đi khắp nơi thế không biết, có phải đi*n rồi không."
Dáng dấp khá giống Thái tử.
Ta không nhịn được mà cười thành tiếng, chờ hắn đi qua thì vội bịt mũi trốn đi.
Trong con hẻm nhỏ.
Phỉ Cảnh Hành làm rơi mất cá th/ối, có con mèo nhỏ đến góp vui, sau khi dùng mũi ngửi một hơi, lông dựng đứng cả lên, k/inh s/ợ bỏ chạy.
Diêu Chi Viễn cũng muốn bịt mũi, nhưng Phỉ Cảnh Hành trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn tuân theo.
"Điện hạ cần gì phải làm đến mức đó? Thẩm cô nương rõ là đang trêu người."
Phỉ Cảnh Hành nhíu mày, nghi/ến răng nghi/ến lợi mà bất lực: “Có thể đổi lấy được nụ cười của tỷ ấy cũng tốt rồi.”