Ta Không Phải Nô Tài - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-11-01 23:56:25
Lượt xem: 693
9
Quý phi đột ngột đứng dậy, gương mặt mỹ miều thoáng chốc rạng rỡ sau sự ngạc nhiên, mệt mỏi dường như tan biến ngay lập tức.
Ta kể lại mọi chi tiết về tình trạng hiện tại của Tô Cẩm Vân cùng hai gã nam nhân bên cạnh nàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kiếp trước ta đã viết vội lá thư mật chỉ với lời nói một phía, quý phi kiểm tra cẩn thận cũng là điều phải làm.
Nhưng giờ đây ta đích thân đến, bày tỏ sự trung thành và tiết lộ mọi chuyện, lấy mạng sống đảm bảo, cuối cùng quý phi đã tin.
Phản ứng đầu tiên của ngài là cười nhạo: “Tô Cẩm Vân đúng là phế vật, lại bày ra kế ngu ngốc như thế này! Thật nực cười, bổn cung suýt mắc bẫy! Người đâu, chuẩn bị kiệu đến Đức Chính điện! Bổn cung phải trực tiếp nói với Hoàng thượng!”
Ngài định đến báo với Hoàng thượng ngay lập tức, ta vội ngăn lại.
“Nếu giờ nương nương nói với Hoàng thượng, ngài vì tình cũ chẳng qua sẽ bắt người trở lại cung rồi g.i.ế.c hai gã nam nhân ngoài cung là xong.”
“Nhưng nếu nương nương có thể chờ đợi, nô tài có cách nhất định khiến ‘tiên Hoàng hậu’ phải c.h.ế.t thân bại danh liệt, ô danh muôn đời!”
“Chỉ xin nương nương, giúp nô tài một tay!”
Quý phi nhướn mày, nâng bụng bầu từ tốn ngồi lại ghế, sai người mang điểm tâm và trà cho ta, rồi lui hết mọi người.
Nàng tự tay cầm một vốc hạt dưa, đưa cho ta một lát dưa hấu:
“Lan Nhi, kể chi tiết đi!”
Ta vào cung vào lúc chính ngọ, kể chi tiết đến gần hoàng hôn.
Khi rời khỏi cung quý phi, ta xin ngài một việc:
“Xin nương nương ban cho nô tài hai cuộn lụa thêu túc hoa, vì nàng ta muốn mặc.”
Quý phi cười khẩy, nhẹ nhàng vung tay, một a hoàn bên cạnh liền mang đến hai cuộn lụa thêu đầy hoa văn.
Ta nhận lấy và cảm tạ: “Nô tài đội ơn nương nương đã giúp đỡ.”
Lễ nghi chu toàn, khi định lui ra, Chu Ngọc Chiếu bất ngờ gọi: “Tân Lan.”
Ta khựng lại và quay người.
“Ngươi đã xuất cung và được tự do, không còn là nô tài nữa.
“Thoát khỏi nô dịch thật chẳng dễ dàng, đừng tự coi nhẹ mình.”
Quý phi cười dịu dàng: “Kể cả trước mặt bổn cung, ngươi cũng không cần tự xưng là nô tài.”
Ta sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-khong-phai-no-tai/phan-6.html.]
“Nô… Tân Lan, đa tạ quý phi nương nương!”
10
Ta về đến nhà khi trời đã nhá nhem tối.
Vừa vào cửa, Tần Phong đã xông tới trách móc: “Sao giờ nàng mới về? Nương nương và Lâm hộ vệ đều đói rồi, nàng từng hầu hạ nương nương trong cung cũng chậm chạp thế này sao?”
Ta nhìn vào trong sảnh, thấy thanh đao của Lâm Viễn Châu đặt trên bàn ăn, Tô Cẩm Vân ngồi đối diện hắn, chống cằm nhìn ta một cách thản nhiên.
Xem ra hôm nay Lâm Viễn Châu đã ở trong nhà ta cả buổi.
Hẳn là suốt buổi chiều dài đằng đẵng này, Tô Cẩm Vân lại tố cáo ta không ít chuyện.
Lâm Viễn Châu trông vẻ mặt thân thiện, nhưng tay hắn lại vô tình chạm vào thanh đao của mình.
Thanh đao ấy tưởng như đặt trên bàn nhưng thật ra đang treo lơ lửng trên đầu ta.
Ta nhẫn nhịn tiến lên, đưa hai cuộn lụa thêu đến trước mặt Tô Cẩm Vân: “Thứ người muốn, ta đã kiếm được rồi.”
Tô Cẩm Vân nhếch môi: “Tôn ti khác biệt, ngươi nào có tư cách nói ‘ngươi ta’ với bổn cung?”
Dựa vào sự che chở của Lâm Viễn Châu, nàng càng thêm ngông cuồng.
Ta cầm hai cuộn lụa, khom người nói: “Nô tài đã tìm được lụa thêu túc hoa cho nương nương, xin nương nương xem qua.”
Lúc này Tô Cẩm Vân mới hài lòng, nàng cầm cuộn lụa, chầm chậm vuốt ve xem xét, vẻ mặt có chút khó chịu.
Ta giải thích: “Đây đã là loại lụa thêu tốt nhất ở hoàng thành, cao cấp hơn nữa là lụa tiến cống cung đình của thương gia hoàng thất, nô tài không thể có được, mong nương nương bỏ qua cho.”
Khi còn là Hoàng hậu, Tô Cẩm Vân rất ưa xa hoa, mười ngón tay nàng hận rằng không thể dài thêm hai ngón để đeo hết những món trang sức quý giá mà nàng yêu thích, y phục cũng phải đổi mẫu hai ngày một lần.
“Dù đây không phải loại lụa tốt nhất, nhưng nếu nương nương thích, nô tài sẽ tìm cách mỗi mười ngày một lần mang đến một kiểu mới.”
Nghe ta nói vậy, Tô Cẩm Vân mới miễn cưỡng hài lòng. Nàng đứng dậy khoác lụa lên người, quay một vòng:
“Viễn Châu, ngươi thấy bổn cung đẹp không? Bổn cung sẽ làm một bộ y phục mới từ tấm lụa này, còn phần dư sẽ làm cho ngươi một túi thơm có được không?”
Hoa văn thêu trên tấm lụa ánh lên dưới ánh trăng, khiến cả Lâm Viễn Châu và Tần Phong đều nhìn say đắm.
Chỉ có ta là lạnh lùng chứng kiến.
Quý phi rất tinh ý, ngài ban cho ta hai tấm lụa này, vốn chỉ là loại dành để thưởng cho nô tài.
Tô Cẩm Vân khoác lụa lên mình, tưởng mình đang tỏa sáng, nhưng đâu biết rằng –
Trong mắt quý phi, nàng giờ chẳng khác gì một nô tài được ban thưởng.