Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 15
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:32:24
Lượt xem: 1,696
Ban ngày ta dẫn theo Thiền Nhi thay mặt Thái tử phi đến thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu khen ngợi ta hết lời là biết điều. Chiều trở về liền vội vàng đến bên giường bệnh của Thái tử phi tận tâm chăm sóc, Thái tử thấy vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Hoàng hậu là người mẫu thân hiền từ không sai, Thái tử là người nối dõi duy nhất, nhận được sự sủng ái không ít, nhưng gánh vác kỳ vọng cũng không nhỏ. Đối với Thái tử vốn dĩ có đủ các loại quản thúc, Thái tử phi này là do Thái tử dùng cách tuyệt thực mới cầu xin được. Tần Vận Nùng chuyện gì cũng chiều theo Thái tử, chỉ dám làm ầm ĩ nhỏ, không dám cãi lớn, cho nên căn bản không cần nhắc đến chuyện khuyên can Thái tử cố gắng nữa.
Đó cũng là lý do tại sao Hoàng hậu luôn luôn không thích Thái tử phi.
Trong những ngày này, ta luôn thay mặt Thái tử phi đến trước mặt Hoàng hậu làm tròn đạo hiếu. Phần lớn ta đều sẽ mang theo Thiền Nhi, cho đến một ngày Hoàng hậu nói muốn gặp cháu trai, ta mới có cơ hội một mình đưa Thái tôn ra ngoài.
Khi nói với Thái tử phi, sự không tin tưởng trong mắt nàng ấy lướt qua, nhưng vẫn bị ta nhìn thấy. Thật nực cười, kết giao hơn hai năm, nhưng vẫn đề phòng ta.
Vậy thì ta cũng không có gì phải cảm thấy có lỗi nữa.
Thái tôn cũng đã một tuổi rồi, trước đây ta chưa từng quan tâm đến đứa trẻ này. Bởi vì Tần Vận Nùng bảo vệ nó rất tốt, không thường mang nó ra ngoài gặp người. Lần này bế nó ra ta mới phát hiện, Thái tôn luôn yên tĩnh, không hay khóc nháo, biết nói vài câu nhưng cũng không muốn nói. Thậm chí... còn có chút ốm yếu.
Ngày hôm đó, Hoàng hậu ôm hai đứa cháu, nhìn thấy Thiền Nhi lanh lợi đáng yêu, lại nhìn đứa cháu đích tôn của mình, trữ quân tương lai của vương triều lại ốm yếu như vậy, không ngừng thở dài than thở: "Bản cung nghiêm khắc dạy dỗ Thái tử mấy chục năm, chỉ chuyện này bản cung nới lỏng cũng đủ để khiến bản cung hối hận cả đời."
Ta lập tức lên tiếng an ủi: "Nương nương yên lòng. Thái tử và Thái tử phi tình cảm rất sâu đậm. Toàn thể Đông cung cũng rất hòa thuận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/15.html.]
Hoàng hậu không nhịn được cười lạnh một tiếng, sai bảo nhũ mẫu đem các con đến thiên điện chơi.
Chỉ giữ lại một số ít người trong phòng, ngay sau đó Hoàng hậu nói: "Nàng ta một mình thao túng, đến nỗi tiếng nói khác cũng không nghe thấy, há chẳng phải là hòa thuận sao? Nguyệt Ảnh, ngươi không tranh giành, tuân thủ đức hạnh của thiếp thất, bản cung biết. Nhưng bên cạnh Thái tử nếu không có người nằm cạnh luôn khuyên nhủ, liền thiếu đi một phần hy vọng trở thành minh quân. Nay sức khỏe của Bệ hạ càng ngày càng yếu, Thái tử chẳng mấy chốc sẽ nhiếp chính. Lúc đó, những ánh mắt nhìn vào nó sẽ càng nhiều hơn. Nó là hoàng tự duy nhất không sai, nhưng lại không phải người duy nhất mang họ Cố của triều đại này. Hoàng tộc có rất nhiều người, ai dám đảm bảo họ là trăm phần trăm trung thành chứ? Nguyệt Ảnh, ngươi có hiểu nỗi lo lắng của bản cung không?"
Ta đứng dậy hành lễ, cung kính trả lời: "Nương nương, thiếp thân hiểu rõ. Chưa từng vì nương nương chia sẻ nỗi lo, Nguyệt Ảnh rất xấu hổ. Thái tử làm đã rất tốt rồi, chưa từng có bất cứ hành động quá phận nào, trong việc triều chính cũng rất siêng năng. Huống chi, nương nương, không phải thiếp thân không muốn làm tròn bổn phận khuyên can, thật sự là thân phận bị hạn chế. Chính thất vẫn còn, làm sao đến lượt một trắc phi như thiếp thân lên tiếng? Nếu ta nói ra, chỉ e sẽ bị lên án tội can thiệp triều chính, vượt quyền. Nương nương, thiếp thân chỉ có một đứa con là Thiền Nhi, mẫu tửà một, thiếp thân cũng đang suy nghĩ vì tương lai của nữ nhii.
Hoàng hậu sai người đỡ ta đến chỗ ngồi, nói với giọng ân cần: "Bản cung đương nhiên hiểu ngươi. Nếu không tại sao lại vẫn luôn yêu mến ngươi như vậy chứ? Thái tử tuy không có hành động gì quá đáng, nhưng nó có thực sự là một trữ quân xuất sắc sao? Chính sự xem thì có xem, nhưng có mấy điều vào đầu nó? Không háo sắc ham chơi là thật, nhưng cả ngày chỉ ở bên nữ nhân kiia. Trớ trêu thay, nữ nhân đó lại là một người bệnh tật chẳng nên hồn, chăm sóc nàng ta lại tiêu tốn bao nhiêu tâm sức? Trước đây ngươi vì thân phận thì cũng thôi, bây giờ ngươi nắm giữ nội chính Đông cung, là người chủ sự, cũng là lúc khuyên nhủ nó thu lại tâm trí rồi."
Ta thầm mừng trong lòng, cuối cùng đã dẫn dắt câu chuyện đến đây rồi. Ta giả vờ vẻ mặt xấu hổ mở lời: "Nương nương, thực ra thiếp thân cũng chẳng quản lý được gì. Thái tử phi từ trước đến nay quản lý rất tốt, nay thiếp thân chỉ là theo dấu chân của Thái tử phi để quản lý Đông cung, không có tự tin để nói. Chỉ là làm tròn trách nhiệm, không để Đông cung gặp chuyện rối ren."
Hoàng hậu lại không nhịn được cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: "Bản cung biết, vị Thái tử phi này rất tinh thông đạo dùng người. Việc Đông cung cũng coi như việc hậu cung. Bản cung nên cử Tôn Thượng cung đến giúp đỡ Thái tử phi, kiểm tra công việc trong phủ, xem thử có ai lợi dụng cơ hội lười biếng không. Cũng là giúp ngươi, để ngươi quản lý nhà cửa yên tâm hơn một chút."
Ta giả vờ một chút sợ hãi để cảm tạ ân điển.
Trở về Đông cung, Thái tử phi lập tức sai người gọi ta đến. Sau khi đến, ta phát hiện sắc mặt nàng ta đã tệ đến không thể tệ hơn, trong phòng mùi thuốc nồng nặc, rõ ràng là luôn dựa vào thuốc thang để duy trì sự sống.
Nàng ta vẫn rất thân thiện bảo ta ngồi xuống, nhỏ nhẹ hỏi: "Mẫu hậu gần đây sức khỏe có tốt không?"