Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 9
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:30:05
Lượt xem: 1,162
Ta thật sự rất lo lắng, ngày hôm sau ta cắn răng, quyết định đi tìm Thái tử. Thái tử đang ở thư phòng một mình đọc sách, hắn đối với sự xuất hiện của ta hẳn là rất kinh ngạc, ta không chờ đợi nhiều, liền đi vào gặp hắn.
Sau khi ta thỉnh an và vấn lễ, đột nhiên không biết nên mở lời thế nào. Vì vậy tình thế đột nhiên trở nên lúng túng. Hắn đặt sách xuống, dùng một tay chống cằm, với vẻ mặt tò mò nhìn ta, mở lời hỏi: "Nguyệt Ảnh là khách quý hiếm gặp. Nàng đã đến đây, chắc hẳn là có chuyện muốn nói. Bản vương thật sự rất muốn biết là chuyện gì."
Trong lòng ta hạ quyết tâm, vì hạnh phúc của Miễn Miễn mà liều mình.
“Điện hạ, Hồ Lương đệ nàng ấy gần đây thân thể không được khỏe. Hồ Lương đệ đối với Điện hạ là chân tình thực lòng. Nếu Điện hạ có thể đến thăm nàng ấy, tâm tình nàng ấy sẽ tốt hơn, tâm tình tốt thì thân thể sẽ khỏe lại."
Khi ta nói những lời này, đều không dám ngẩng đầu nhìn Thái tử. Một nữ nhân hướng về phu quân của mình để chuyển lời tương tư của một nữ nhân khác, thật sự rất xấu hổ.
Hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Đã là Hồ Lương đệ nhớ Bản vương, sao nàng ấy không sai người đến mời, mà lại là ngươi đến thay nàng ấy mời?"
Ta thật sự sắp hết kiên nhẫn rồi, nhưng vì Miễn Miễn, ta vẫn nhẫn nại trả lời: "Hồ Lương đệ sợ làm phiền Điện hạ, chỉ là thiếp thân thấy tình trạng của nàng ấy gần đây càng ngày càng không tốt, thiếp thân thật sự lo lắng, chỉ có thể mạo muội đến làm phiền ngài. Điện hạ, xin ngài nể tình nàng ấy đã gả cho ngài hai năm, đi thăm nàng ấy đi."
Ta vĩnh viễn không hiểu được biểu cảm của Thái tử, ta không hiểu vì sao lúc này hắn vẫn luôn mỉm cười. Ta chỉ cảm thấy hắn đáng đánh, vĩnh viễn cũng không lớn nổi, đồ trẻ con không có lương tâm.
Thái tử gật đầu, nói: "Bản vương đã biết, tối nay sẽ đến thăm nàng ấy."
Còn chưa đợi ta tạ ơn, hắn liền lại nói: "Bản vương đã biết, ngươi nhất định là vì chuyện của người khác mà đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/9.html.]
Ta một đầu sương mù, một mặt nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng ta lại không có gì để biện bác, liền ngoan ngoãn quỳ xuống tạ ơn. Hắn đi đến bên cạnh ta đỡ ta dậy, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
“Bản vương đi ngay bây giờ."
Ta thế nào cũng thấy hắn có bệnh.
Đêm đó hắn nghỉ lại phòng của Hồ Miễn Miễn. Đêm đó ta cũng ngủ rất ngon. Miễn Miễn nhất định sẽ khỏe lại thôi.
Chiều hôm sau, Thái tử đến thăm Thiền Nhi, hắn cùng ta trò chuyện, ta mới biết Miễn Miễn quả thật đã bệnh một thời gian rồi, đã uống thuốc thang một thời gian rồi.
Nghe xong lời này ta lập tức chạy ra cửa tìm Hồ Miễn Miễn. Thái tử vội vàng kéo ta lại, an ủi nói: "Nàng đừng vội, nàng ấy đã khá hơn rồi. Cũng là bản vương không đúng, sao nhãng nàng ấy. Nàng ấy không cho ta nói với ngươi, ngươi nhất định đừng nói với nàng ấy là ta nói."
Ta nửa như oán trách nói: "Giấu ta làm gì? Chẳng lẽ ta còn trách nàng ấy sao? Ta đau lòng còn không kịp. Ta là một kẻ nhàn rỗi thân cường thể tráng, có gì mà sợ làm phiền ta chứ. Hồ Miên Miên này, luôn hiểu những chuyện không cần thiết."
Thái tử ra hiệu cho nhũ mẫu và hạ nhân bế Thiền Nhi xuống, trong phòng đột nhiên chỉ còn lại hai chúng ta. Ta đột nhiên căng thẳng đến mức nước mắt cũng phải nuốt ngược vào trong. Ta cảnh giác ngồi sang một bên, hắn cười rồi ngồi xuống đối diện ta, trêu chọc hỏi: "Chạy cái gì? Bản vương ăn thịt người à?"
Ta vẫn còn ghi thù đấy, thế mà lại theo bản năng gật đầu. Hắn cũng không tức giận, cười sảng khoái, nói: "Trước đây nàngi gặp bản vương, không lạnh lùng thì cũng nghiêm nghị, nay lại bộ dạng chân thật thế này, thật hiếm thấy."
Ta vô cùng sợ hãi, không biết hắn đang bày trò gì, cẩn thận hỏi: "Điện hạ cho lui mọi người, có chuyện gì sao?"