Ta Làm Bà Mai Cho Thái Tử Lưu Manh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-25 03:29:58
Lượt xem: 26
Không hề nghi ngờ, bữa cơm kia cuối cùng cũng chấm dứt khi Thẩm Ngọc Chiếu cố ý phá hư hiện trường, nàng ném cho ông chủ hai tấm ngân phiếu để đền bù tổn thất, xoay người trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai của Túy tiên lầu.
Đương nhiên, trong nháy mắt nàng nhảy xuống cũng chưa từng quên bảo trì phong độ, hướng về Sở Vân Khanh đang có ý muốn ngăn cản chắp tay cáo biệt.
Nàng hạ quyết tâm, từ nay miễn là chỗ nào có Sở Mộ Từ xuất hiện, nàng cũng sẽ tuyệt đối không lưu lại nửa giây, cho dù lúc đó có Ngũ Vương gia ở đấy!
Bất quá ý tưởng cũng chỉ thuộc về ý tưởng mà thôi, nhất định cùng thực tế cách xa vạn dặm, dù sao nàng vẫn phải cùng ở chung với Sở Mộ Từ dưới một mái hiên.
Hẹn hò đã bị phá vỡ, cơm cũng chưa ăn no, hồi phủ còn phải nghe một vị Thái tử khốn kiếp giáo dục tư tưởng.
"Lúc trước khanh thề son sắt bảo đảm với phụ hoàng nhất định tận tâm giải quyết chung thân đại sự của Bản cung - - dù thế nào đi nữa, lúc này chỉ mới qua vài ngày, vậy mà đã muốn cùng Ngũ đệ sát cánh thành đôi rồi. Từ bỏ à?"
"Sửa lại một chút, thần lúc ấy chỉ nói với bệ hạ sẽ thử nhìn một chút, bởi vì thần căn bản không có nắm chắc sẽ giải quyết được chung thân đại sự của điện hạ." Thẩm Ngọc Chiếu ngồi ở ghế chạm hoa lê, mặt không chút thay đổi bóc trái quýt, "Mặt khác, thần cùng Ngũ gia cũng chỉ gặp mặt bình thường mà thôi, không có "sát cánh" càng không có "thành đôi". Còn muốn "từ bỏ", ngược lại là chính điện hạ muốn đi Khinh La Uyển tìm thú vui, thiếu hụt thành ý như thế, đến tột cùng có phải muốn cắt đứt đường nhân duyên tốt hay không?"
Sở Mộ Từ ở đối diện cười tủm tỉm chống tay lên má quan sát nàng, ánh mắt b.ắ.n ra tia sáng rỡ: "Suy nghĩ bất thiện của Thẩm đại nhân suốt thời gian qua vẫn muốn giấu diếm sao, cần gì phải cố che đậy? Chỉ cần không phải ngốc tử đều đoán ra khanh có lòng bất chính đối với Ngũ đệ, ai da, đó cũng không phải là chuyện mất mặt gì, làm mai đã lâu mà bản thân lại trở nên tịch mịch, đây cũng là phản ứng bình thường mà thôi."
"Thần không so được với điện hạ, điện hạ chưa bao giờ tịch mịch, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay đều có mỹ nhân chạy tới - - à, thần thiếu chút nữa đã quên, đó là nhờ điều kiện tiên quyết đối phương không biết thân phận của điện hạ, nếu không rất khó nói các nàng có phải sẽ vì bảo trụ dòng dõi tính mạng mà tránh điện hạ như rắn rết hay không."
"Thẩm đại nhân đ.â.m vào điểm yếu của Bản cung, thật sự là không ôn nhu cũng không đáng yêu." Hắn giọng điệu trách cứ nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười không có hảo ý, thậm chí còn có thể bớt chút thời gian đùa giỡn vài câu, "Bản cung thấy Thẩm đại nhân trụ lại ở phủ Thái tử cũng rất tốt, không bị mất tay cũng không thiếu chân, có lẽ là bát tự của hai ta tương hợp, tương lai nếu thật sự tìm không được Thái tử phi thích hợp, cứ để Thẩm đại nhân vào cho đủ số đi!"
Trước mắt mỹ nam như họa, nếu là một tiểu cô nương không từng trải việc đời nhìn thấy, khó tránh khỏi sinh ra vài phần mơ màng. Nhưng cũng tiếc đối tượng lại là Thẩm Ngọc Chiếu, nàng biết hắn mười năm, sớm đối với gương mặt này nhìn mãi thành quen rồi, chỉ biết càng nhìn càng phiền, không hề có lực sát thương nào đáng nói.
"Phiền toái điện hạ khi nói chuyện không nên dùng cách thô bạo như vậy, bát tự tương hợp gì đó rõ ràng là nói bậy, phải biết là nhờ thần có mệnh số được hưởng phú quý an vui, nếu không thì sao có thể làm nữ quan mai mối?" Thẩm Ngọc Chiếu vứt vỏ quýt đã bị lột thành hình cánh hoa trên bàn, trực tiếp nhét cả quả quýt vào miệng, sau đó đứng dậy thản nhiên rời đi, chỉ bỏ lại một câu hời hợt, "Điện hạ không cần lo lắng đâu, ngày mai thần sẽ ra tay xem xét chọn Thái tử phi cho ngài, ngài cứ ngoan ngoãn chờ đi."
Sở Mộ Từ nhìn chăm chú vào thân ảnh mảnh khảnh của nàng biến mất sau cửa, sự vui vẻ giữa đôi mày anh tú không hề giảm, hắn vuốt cằm trầm ngâm một hồi lâu, không khỏi thấp giọng thầm thì.
"Vô luận xem xét đến thế nào, đều khẳng định chỉ có Thẩm đại nhân là hợp tâm ý Bản cung mà thôi."
Không biết có phải chọc ghẹo một người nào đó đã lâu thì sẽ chợt nảy ra ý nghĩ "Cưới nàng không tồi" hiếm thấy này hay không?
Bất quá vẫn là tạm thời đừng giẫm đuôi của nha đầu kia nữa, miễn cho nàng lại nổi tính cường hãn, sẽ đem phủ Thái tử phá hủy thì thật sự mất nhiều hơn được.
Có câu là, thời gian còn nhiều.
Thẩm Ngọc Chiếu quả nhiên tuân thủ lời hứa, sáng sớm hôm sau liền bắt đầu ra cửa tiến hành kế hoạch thay Thái tử chọn phi, cũng vẫn nghiêm túc thi hành trách nhiệm giống như bất kỳ lần dắt tơ hồng nào khác.
Nhưng thân là hộ vệ trung thành nhất cũng cẩn thận nhất của nàng, Giang Trần nhạy cảm phát hiện mấu chốt của vấn đề.
Nếu căn cứ vào danh sách đã định ra trước mà xem xét, những tiểu thư mà nàng chọn đều từ nhà các đại thần chưa gả bao giờ, đây vốn rất hợp tình hợp lý, chỉ là...
Đối tượng được xếp vào danh sách dường như toàn là những nữ nhân có thể nói không ai thèm lấy. Những nữ nhân này đều có tướng mạo quái dị đến mức không ai dám can đảm liếc lâu một chút - - chủ tử nhà mình xác định không phải muốn cho Thái tử điện hạ ngột ngạt sao?
"Chủ tử, ngài chọn trúng mấy nhà này, giống như chỉ làm qua loa hời hợt mà thôi"
"Chỗ nào qua loa hời hợt chứ? Ta chính là trải qua suy sâu tính kỹ chọn lựa thật khéo mới đưa ra quyết định đấy." Thẩm Ngọc Chiếu không nhanh không chậm nói, "Những tiểu thư này tất cả đều là tinh hoa trong tinh hoa, ngươi có biết các nàng vì sao đến bây giờ còn chưa xuất giá không? Chính là vì tính từng ngày để chờ thời khắc lịch sử này đấy, các nàng đều sinh ra vì Thái tử điện hạ."
Làm ơn không cần nghiêm trang mà nói lời mê sảng được không?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-lam-ba-mai-cho-thai-tu-luu-manh/chuong-7.html.]
Giang Trần trong nháy mắt cảm giác tim đập loạn nhịp, hắn phải hít sâu thở ra mấy lần mới miễn cưỡng bình ổn tâm tình: "Chủ tử, sợ là Thái tử điện hạ sẽ không đáp ứng, dù sao..." Dù sao bất kỳ một nam nhân bình thường nào cũng đều không đáp ứng.
Thẩm Ngọc Chiếu đứng trước cửa trà lầu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, nơi này là địa điểm nàng cùng các tiểu thư quan gia ước định gặp mặt, nàng lặng im một hồi lâu, rất thâm trầm thở dài: "Trần Trần à, ngươi chính là không hiểu dụng tâm lương khổ của ta, ta đâu thể cam lòng để cho những cô nương như hoa như ngọc hãm sâu vào bể khổ chứ"
"... Cho nên ngài liền lựa chọn các cô nương không chút nào liên quan đến câu như hoa như ngọc?"
"Trên thực tế ta cho rằng chỉ cần có người chịu tiến vào phủ Thái tử đã không dễ dàng, phải mắt mù đến độ nào mới đồng ý phải không? Thái tử điện hạ nên thỏa mãn." Giọng nói của nàng quả thực so với ăn cơm uống nước còn tự nhiên hơn, "Ngay từ ban đầu ta đã đặt ra đúng hai tiêu chuẩn mà thôi: một là nữ, hai là sống."
Giang Trần lệ rơi đầy mặt, thái tử dù nói thế nào cũng đương nhiên được xưng tụng là người tôn quý dung mạo xuất chúng? Vì sao phải đem người ta nói giống như một kẻ lang thang ngoài đường đáng thương như vậy chứ!
Chủ tử nhà mình tuyệt đối thuộc về loại dùng việc công để báo tư thù!
Hai người được chủ quán dẫn đường, một trước một sau đi vào phòng bao của trà lâu, kết quả vừa vào cửa đã cảm giác trước mặt có một tia sáng cực mạnh quét qua, thiếu chút nữa bị chói mù hai mắt.
Giang Trần cảm thấy trong nháy mắt kia mình không té xỉu, vẫn có thể đứng vững tại chỗ, quả thật là một nam tử hán ý chí kiên định!
Ai có thể giải thích dùm những vị đang ngồi kia từ đâu mà tới? Vị ngồi đầu tiên bên trái mặt béo không thấy cặp mắt đâu, thịt béo trên bụng dư ra cao ba tầng lầu; vị thứ hai từ bên trái thì da mặt gồ ghề có thể so với bánh nướng hạt vừng, vừa cười rộ lên lộ ra hàm răng vàng khè cao thấp không đều; vị ngồi đầu tiên bên phải có lớp trang điểm dày như đeo mặt nạ, cho dù bột phấn trét dầy cộm cũng không che dấu được ngũ quan vặn vẹo bẩm sinh, còn vị ngồi giữa thì có đôi mắt hình tam giác, tóc ở trán tựa hồ tập trung thành một khối...
Thật sự là trăm nghe không bằng mắt thấy, không ngờ chủ tử nhà mình còn có thể đem đoàn yêu ma quỷ quái này tụ lại một chỗ!
So với hắn, Thẩm Ngọc Chiếu tỏ ra cực kỳ trấn tĩnh thong dong, tay nàng phe phẩy quạt lụa Vinh Hoa Phú Quý được Ngự tứ, rất đoan trang giơ tay ý muốn sự chú ý, sau đó nói những lời khen tặng nghe như sét đánh ngang tai.
"Đã lâu không thấy, các vị tiểu thư thật sự là càng ngày càng kiều diễm động lòng người, nếu ta là Thái tử điện hạ, nhìn thấy các vị xinh đẹp khiến trăng sao thất sắc cỡ này, cũng chắc chắn tim sẽ đập thình thịch."
Sau đó chư nữ bèn rối rít sinh động hẳn lên, vây quanh Thẩm Ngọc Chiếu thân thiện nói chuyện phiếm, sau đó "binh đến tướng chắn nước đến đất chặn", mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, không cần tốn nhiều công sức đã dụ dỗ được các cô nương đều "lòng như mở hội", chỉ thiếu chút nữa là hôn chụt một cái trên má nàng rồi.
Cái gọi là bản lĩnh của nữ quan mai mối được rèn luyện hàng ngày đã hiển thị rõ như thế, không bội phục không được.
Sau khi nói chuyện phiếm xong thì nên nhắc tới chính sự, coi bộ chư nữ đều có ấn tượng không tốt lắm về Sở Mộ Từ nên còn tồn tại băn khoăn, để xem Thẩm Ngọc Chiếu che giấu lương tâm bằng cách nào để có thể đem Sở Mộ Từ khen đến tận trời.
"Thái tử điện hạ là ai? Là một vị Thái tử tài mạo song toàn hào hoa phong nhã tuyệt thế, đối đãi với người khác rất nhiệt tình cởi mở, tính cách chính trực thiện lương, ai có thể gả tiến phủ Thái tử, đây tuyệt đối là phúc khí do kiếp trước tu luyện tốt lắm mới có! Ngàn vạn lần đừng nghe những lời nói bóng nói gió đồn thổi bên ngoài, thường thì người ta không bàn về bồ đào ngọt như thế nào mà chỉ chăm chú nhắc đến "nho hái xanh", đây đều là do có lòng ganh tỵ nên muốn quấy phá. Hiện thời cơ hội làm rạng rỡ tổ tông nâng lên giá trị bản thân ta đã bày ở trước mặt chư vị, có thể khiến cho Thái tử hạnh phúc hay không, đổi lại được điện hạ cam tâm tình nguyện dắt tay trăm năm, vậy thì phải nhờ vào năng lực của các vị!"
Lời nói này làm cho chúng nữ xoa tay nhao nhao muốn thử, trong số đó Tiền tiểu thư còn cố ý hỏi một câu: "Cầu xin Thẩm đại nhân báo cho, ngày thường Thái tử điện hạ yêu thích cái gì, ta cũng muốn chuẩn bị trước cho tốt."
"Thái tử điện hạ thích nghe khúc xem vũ, các vị đến lúc đó cứ đem cả đời tuyệt học đều biểu hiện ra thì tốt rồi, đặc biệt phải chú ý phẩm vị của điện hạ không tầm thường, thích thiên vị cho những nữ tử lớn mật phóng đãng, các vị cũng không nên quá thận trọng."
"Vậy... vậy thích hợp sao?" Có vị tiểu thư ngượng ngùng lên tiếng, Giang Trần nhìn bộ dáng ngượng ngùng kia thật muốn phun ra.
Thẩm Ngọc Chiếu giọng nói vững vàng: "Yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh chiếu ứng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm."
"Thẩm đại nhân không hổ là bà mối đệ nhất kinh thành!"
"Quá khen quá khen, ta cũng chỉ là suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của Thái tử và chư vị mà thôi, nhìn thấy các vị có được nhân duyên mỹ mãn, ta liền an tâm."
Giang Trần rốt cuộc không chịu nổi giọng điệu vô sỉ như thần côn giang hồ của nàng, yên lặng xoay người rời khỏi phòng bao. (Thần côn: danh hiệu mang nghĩa châm biếm, nói về thầy bói hoặc thầy pháp hoặc những người làm bộ có khả năng siêu phàm để lừa gạt người khác)
Gần đây chuyện tình khiêu chiến ranh giới tột cùng của tâm lý Giang Trần xảy ra quá nhiều, hắn cần bình ổn tâm tình.