Ta Và Tỷ Tỷ Là Hai Con Cá - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-10-04 09:13:58
Lượt xem: 869
Hắn rất tức giận, giận đến mức đánh Trọng Diệp một trận. Hắn vốn luôn biết chừng mực, suýt chút nữa đã phá tan nửa Nguyên Vi cung. Đặc biệt là khi hắn thấy trong thư chỉ có một câu:
[Ta phải về làm cá rồi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé. ]
Hắn càng tức giận hơn nữa, bởi vì hắn biết được câu nói cuối cùng ta để lại cho Trọng Diệp lại là:
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
Hắn ghen tuông đến phát điên, trực tiếp đánh Trọng Diệp trọng thương.
Hắn vốn luôn ôn hòa nhã nhặn, lần đầu tiên bị Thiên Đế trừng phạt, giam cầm mấy tháng. Sau khi ra ngoài, hắn lập tức đi tìm Phong Ly, cùng nhau lật tung trời đất, tìm khắp tam giới, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy tung tích của ta và tỷ tỷ.
Lúc đó ta và tỷ tỷ đã sớm trốn đến cấm địa rồi. Nếu không phải vì tỷ tỷ thân thể yếu ớt, ta cũng không dám bí quá hóa liều ra ngoài tìm thuốc.
Ta nhìn Trọng Hoa, cuối cùng cũng kiên định quyết tâm, dứt khoát nói: "Trọng Hoa, ta không thích thiên đình, ta vẫn thích ở dưới nước, làm một con cá mè hoa tự do tự tại, vì vậy, ngươi có thể để ta đi không?"
23
Ngày ta lâm bồn, trời đổ mưa lớn, sấm sét vang trời. Tỷ tỷ và Niệm Niệm đều canh giữ sát bên cạnh ta, không dám rời đi nửa bước.
Thực ra khi xưa Lục Dao cũng không nói sai, ta và tỷ tỷ chỉ là tộc cá bình thường, nhưng lại mang thai con của thiên tộc, quá trình sinh nở, chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ, nụ cười ảm đạm: "Tỷ tỷ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không sao đâu."
Tuy rằng Niệm Niệm tuổi còn nhỏ, nhưng đã luyện pháp trận rất thành thạo.
"Tiểu di yên tâm, có cháu canh chừng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nhưng sau khi đứa bé chào đời, linh lực của ta lại tiêu hao rất nhanh, dù cố gắng phong ấn cũng không được.
Tỷ tỷ hoảng hốt, nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Nhiễm Nhiễm, có phải muội giấu ta điều gì không?"
Ta linh lực yếu kém, vốn không có đủ linh lực để sinh con. Để giữ lại đứa bé này, ta ngày đêm chăm chỉ luyện tập, nhưng tốc độ tăng trưởng tu vi làm sao cũng không thể nào so được với tốc độ linh lực tiêu tán. Nếu để tỷ tỷ biết, ta sẽ không giữ được đứa bé này nữa. Nhưng ta thực sự, thực sự không nỡ.
Ta cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, sau này đứa bé, phải nhờ tỷ và Niệm Niệm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-va-ty-ty-la-hai-con-ca/phan-11.html.]
Đôi mắt tỷ tỷ đỏ hoe nhìn ta: "Nhiễm Nhiễm, muội sẽ không sao đâu."
Trước khi nhắm mắt lại, dường như ta thấy một bóng người, hắn đưa bàn tay ấm áp, ôm cả người ta vào lòng.
Vòng ôm quen thuộc, ngay cả mùi hương cũng quen thuộc như vậy.
"Ngươi là. . ."
Nhưng hắn lại ôm chặt ta, che kín mắt ta, trước khi ta lại rơi vào bóng tối, hắn khẽ nói bên tai ta: "Nhiễm Nhiễm, xin lỗi, khi nàng tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. . ."
24
Khi ta tỉnh lại lần nữa, là ở bên bờ biển. Tiếng sóng biển không ngừng truyền tới, vỗ về bờ biển, như một khúc ca bất biến từ cổ chí kim. Tỷ tỷ đang bế đứa bé ở gần đó.
Ta nhìn đứa bé đang ngủ say trong vòng tay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tỷ tỷ nói, ta đã ngủ suốt ba tháng.
Ta vội vàng hỏi nàng ấy: "Tỷ tỷ, người cứu ta khi đó, rốt cuộc là ai vậy? Tại sao ta lại không còn chút ấn tượng nào?"
Nhưng tỷ tỷ lại không dám nhìn ta, tránh né câu hỏi, ngay cả Niệm Niệm cũng không dám nhìn ta.
"Nhiễm Nhiễm, muội thực sự muốn biết sao?"
Trong lòng ta có dự cảm không lành, nhưng vẫn gật đầu.
Cuối cùng tỷ tỷ thở dài, nói: "Muội hãy đến Tiên giới một chuyến đi."
Tiên giới bây giờ đã thay đổi rất nhiều, ngay cả những tiên nữ trước kia thường thấy khắp nơi cũng ít đi nhiều.
"Thiên giới không nuôi người nhàn rỗi."
Tính cách của Trọng Diệp hiện giờ cũng trầm ổn hơn nhiều, sau khi thấy ta, hắn ta cười nhạt một tiếng: "Cuối cùng nàng cũng đến rồi."
Trông giống hệt như hình ảnh của Trọng Hoa khi ta gặp hắn lần đầu tiên.