Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tài sản một tỷ của CEO keo kiệt - 8

Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:01:33
Lượt xem: 201

Cậu ấy diễn sinh động như thật, tôi cũng không đành lòng cắt ngang. Cho đến khi cậu ấy nói xong, tôi mới hỏi: “Năm trăm vạn, cậu thật sự một chút cũng không động tâm?”

 

Cậu ấy nghiêm túc nói: “Làm sao em có thể vì năm trăm vạn mà bán đứng tình yêu chứ?”

 

Tôi nhíu mày: “Nhưng giữa chúng ta vốn không phải là tình yêu.”

 

Lâm Thừa Chu lâm vào trầm tư. Qua một lúc lâu, cậu ấy nói: “Em có thể tìm anh lấy lại năm trăm vạn kia không?”

 

Đúng là cái túi không đáy.

 

“Năm trăm vạn không thể bán đứng tình yêu, bán đứng tình thân là được đúng không?”

 

Sau khi bị đánh, Lâm Thừa Chu rốt cục cũng thành thật.

 

Giang Thời Sâm đối diện thấy chúng tôi đùa giỡn, ánh mắt lại càng ảm đạm, dưới ánh lửa chiếu rọi, cả người có vẻ cô đơn lại yếu ớt. Trong lòng tôi run lên, ép buộc mình cúi đầu, không nhìn anh nữa.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

17

 

Đến phần biểu diễn tiết mục.

 

Tô Nhiễm chủ động đứng ra hát, ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng Giang Thời Sâm, một bài tình ca du dương uyển chuyển.

 

Tầm mắt bát quái của mọi người không ngừng b.ắ.n phá giữa bọn họ, rất có cảm giác CP.

 

Đáng tiếc Giang Thời Sâm lại không có tương tác gì, hoặc là uống rượu, hoặc là nhìn về phía tôi.

 

Tô Nhiễm cũng phát hiện, hát xong liền nhìn về phía tôi: “Hay là trợ lý Lâm cũng hát một bài đi!”

 

Đám người lập tức yên tĩnh lại, ai trong công ty cũng biết, Lâm Nại Nhiên tôi cái gì cũng được, chỉ có ca hát là c.h.ế.t người nhất.

 

Cảnh tượng có chút xấu hổ.

 

Tô Nhiễm trực tiếp đưa microphone tới tay tôi: “Trợ lý Lâm, hát không hay cũng không sao, mọi người cũng chỉ giải trí một chút mà thôi.”

 

Tôi có chút không biết làm sao, dùng ánh mắt ám chỉ Lâm Thừa Chu đi ra trợ giúp. Không ngờ cậu ấy lại ồn ào theo: “Hát một bài, hát một bài!”

 

Tên ngốc, cậu đang làm gì vậy?

 

Tôi quả thực không thể tin được, tên ngốc này lại cùng người ngoài liên thủ lừa gạt chị họ.

 

Tôi bị đẩy vào giữa đám đông. Tình cảnh này, tôi chuẩn bị hát một bài thiếu nhi, vừa muốn mở miệng, microphone trên tay lại không cánh mà bay.

 

“Cô ấy không biết hát, để tôi.” Giang Thời Sâm nhẹ nhàng đẩy lưng tôi, ý bảo tôi trở lại chỗ ngồi.

 

Nhìn nụ cười chua xót trên mặt anh, trong lòng tôi có loại phiền muộn nói không nên lời. Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc anh muốn làm gì?

 

Nhìn tôi ngồi trở lại, ánh mắt Tô Nhiễm có chút không cam lòng, nhưng microphone ở trong tay Giang Thời Sâm, cô ấy cũng không tiện nói gì.

 

Đối với chuyện CEO muốn hát, mọi người cũng vui vẻ tiếp nhận.

 

Lại thấy Giang Thời Sâm cầm micro lắc đầu khó chịu, thân hình cũng có chút bất ổn.

 

Cảm giác quen thuộc này. Tôi có một loại dự cảm không tốt. Quả nhiên, vừa mở miệng hát ra một chữ, anh lại ngã xuống đất.

 

18

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tai-san-mot-ty-cua-ceo-keo-kiet/8.html.]

 

Giang Thời Sâm lại phát sốt.

 

May mà làng du lịch này có một trạm y tế, liền đưa anh đến đó.

 

Bác sĩ kiểm tra xong, nói là vì ngâm suối nước nóng xong lại hóng gió nên bị cảm lạnh, không có vấn đề gì lớn. Những lời này tôi cũng rất quen thuộc.

 

Nhưng tôi nhìn về phía Tô Nhiễm bên cạnh, lần này có cô ấy ở đây, chắc hẳn Giang Thời Sâm có hồ đồ cũng sẽ không nhận lầm người. Cho nên hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn... nhỉ?

 

Vì uống rượu nên không thể truyền nước biển, có một số thuốc cũng không thể uống, chỉ có thể chọn dùng cách hạ nhiệt vật lý.

 

Mọi người đương nhiên để Tô Nhiễm ở lại.

 

CEO bị bệnh, mọi người cũng không còn vui chơi hăng hái, chuẩn bị thu dọn một chút rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

 

Lúc này, di động của mọi người không hẹn mà cùng vang lên.

 

Tôi mở điện thoại.

 

Trong nhóm chat mới của công ty, mấy tin nhắn vô cùng bắt mắt:

 

Giang Thời Sâm: [Bà xã, anh thật khó chịu.]

 

Giang Thời Sâm: [Em đang ở đâu? Vì sao không ở cùng anh? Người phụ nữ xa lạ bên cạnh anh là ai? Tại sao phải để cô ta sờ anh?]

 

Giang Thời Sâm: [Trợ lý CEO Lâm Nại Nhiên.]

 

Tôi hối hận rồi. Lần trước dạy anh giải tán nhóm chat, không nên dạy anh những chức năng mới kia.

 

Cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ từ bốn phương tám hướng ném tới, tôi quả thực như bị đ.â.m ở lưng, như nghẹn ở cổ họng, như ngồi trên đống lửa.

 

Tôi cũng có thể tưởng tượng được, bọn họ sẽ thảo luận kịch liệt như thế nào trong một nhóm nhỏ không có tôi. Càng có can đảm trực tiếp bắt đầu nói chuyện riêng với tôi.

 

[Trợ lý Lâm, cô đã lừa tôi thành công!]

 

[Trước đây tôi chia sẻ thông tin với cô, chắc cô cười nhạo tôi sau lưng!]

 

Ha ha, chính tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra?

 

Lúc đang vò đầu bứt tai, em họ bên cạnh còn chỉ vào điện thoại di động của tôi nói: “Chị, trong nhóm hình như có người vỗ vỗ chị kìa!”

 

Tôi nhìn vào.

 

“Ông chủ keo kiệt” vỗ vỗ ví tiền của tôi nói là hết sạch rồi.

 

A a a, lúc trước lúc thiết lập vỗ lửa, quên sửa.

 

Tôi luống cuống tay chân muốn sửa thì thấy trong nhóm lại có một tin nhắn.

 

Giang Thời Sâm: [Bà xã, em hết tiền rồi sao?]

 

Một giây sau, “Ông chủ keo kiệt” chuyển khoản cho bạn 200.000 tệ.

 

Tôi đếm số 0, mới phát hiện là tròn hai mươi vạn.

 

Tốt lắm, anh còn biết hạn mức chuyển khoản cao nhất!

Loading...