TÁI SINH DƯỚI ÁNH TRĂNG - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:43:16
Lượt xem: 1,462
09
Suốt một đêm, Giang Tự Châu không về nhà.
Cả Giang gia mặc đồ tang trắng, ngay cả những người thân từ ngoài thành cũng mặc áo vải, quỳ trước linh đường, đón nhận sự chia buồn từ bốn phương.
Nhưng con trai ruột của Giang mẫu, Giang Tự Châu vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Mặt trời đã lên cao, cuối cùng Giang Mộng Dao cũng tỉnh lại.
Chưa kịp khóc lóc ầm ĩ, nàng đã nghe tin dữ về cái chec của mẫu thân.
Dù có Kỷ An ở bên an ủi, nàng vẫn bất chấp tất cả lao đến linh đường.
"Mẫu thân, mẫu thân sao lại bỏ mặc Mộng Dao, mẫu thân có phải vì Mộng Dao đã làm người mất mặt nên mới rời xa Mộng Dao không?"
Nàng ta mang trên mặt những vết thương thê thảm, khóc đến điên cuồng.
Ta biết đã đến lúc cần ra tay, liền tiến lên an ủi:
"Đừng oán trách ca ca của muội, Diệp Cẩn tỷ tỷ của muội sức khỏe không tốt, lúc này cần có người chăm sóc, bọn họ là thanh mai trúc mã, chăm sóc nhau một chút cũng là hợp lẽ."
"Muốn trách thì phải trách bọn bắt cóc, đã làm ra những việc bỉ ổi, táng tận lương tâm như vậy, thật đáng chec vạn lần."
"Nhưng mà bọn chúng đã bị Dư đại nhân bắt giữ, chẳng bao lâu nữa sẽ bị xử án nghiêm khắc, sẽ trả lại công bằng cho muội."
Giang Mộng Dao ngạc nhiên, không thể tin nhìn ta:
"Ý của tẩu là, ca ca ta ngày hôm qua đã ở bên Diệp Cẩn?"
Mọi người trong Giang gia, ngày hôm qua đã ngập đầy giận dữ với Giang Tự Châu, giờ bắt đầu công kích hắn.
"Nếu hắn chịu về, mẫu thân ngươi sao lại bị tức chec? Ngay cả Giang Bá cũng bị hắn đánh đến nứt đầu, bị đánh rồi ném về nhà, hắn còn quan tâm đến cái gì nữa?"
"Hắn chỉ quan tâm đến cái người đàn bà xảo quyệt kia. Chỉ cần nàng ta nói vài câu là hắn đã nguyền rủa chính mẫu thân hắn, làm bà ngất đi."
Kỷ An lúc này cũng lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói:
"Ta đã tìm đến hắn, nhưng hắn vẫn không chịu tin tưởng."
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Hắn nghĩ rằng phái Dư đại nhân đi cùng ta không phải để cứu ngươi. Hắn chỉ chờ ta bị đánh năm mươi roi vì ta làm đã gây rối."
"Đến bây giờ ta mới biết biểu ca lại có thể ngốc nghếch như vậy. Mộng Dao, hắn không xứng làm ca ca của muội."
Giang Mộng Dao lảo đảo, trong mắt tràn đầy hận thù.
"Thì ra người không được chọn trong miệng bọn bắt cóc, không phải là vì hắn muốn cứu mẫu thân bệnh nặng, mà là vì một ả đàn bà xảo quyệt mà bỏ rơi cả ta lẫn mẫu thân!"
"Giang Tự Châu, Diệp Cẩn, các ngươi không thể sống yên ổn!"
Giang Mộng Dao giận đến mức mắt gần như nổ tung.
Đúng lúc này, tiếng gầm gừ của Giang Tự Châu vang lên:
"Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi điên rồi sao?"
"Ngươi làm toàn bộ Giang gia phủ đầy tang trắng, là đang nguyền rủa mẫu thân hay đang nguyền rủa ta?"
---
10
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Giang Tự Châu, ta tức giận đến nỗi hai tay không tự chủ được mà run rẩy dưới tay áo dài.
Chưa kịp định thần, Giang Tự Châu trong bộ trang phục đen, mặt đầy phẫn nộ, bước đến với những bước chân vững vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tai-sinh-duoi-anh-trang/chuong-6.html.]
Bên cạnh hắn, trên chiếc xe lăn, là Diệp Cẩn trong bộ trang phục trắng, càng làm cho nàng ta trông yếu ớt hơn.
Chưa kịp lên tiếng chào hỏi, một cái tát lạnh lùng từ Giang Tự Châu đã đánh vào mặt ta:
"Ngươi dám tổ chức tang lễ cho mẫu thân, vậy mà lại nguyền rủa mẫu thân, tâm địa ngươi thật độc ác."
Các nữ quyến xung quanh ta đều tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Tự Châu.
"Ngươi thích tiêu xài phung phí với những kẻ thấp hèn, đêm không về nhà làm ô uế gia phong, đó là chuyện của ngươi."
"Nhưng nếu ngươi muốn vứt bỏ Giang gia, thì hãy lập tức rời khỏi đây."
"Giang gia không cần một đứa con bất hiếu như ngươi."
Giang Tự Châu không ngờ rằng những người ở đại phòng và tam phòng vốn không liên quan đến nhau lại bảo vệ ta, hắn liền cười nhạt nói:
"Con gái Mạnh gia không thiếu tiền, luôn biết cách dùng tiền để mua lòng người."
"Chỉ là ta không biết, đại bá mẫu và tam thẩm cũng là những người thấy tiền mà sáng mắt, diễn vở kịch này để nguyền rủa mẫu thân."
"Không biết khi đại bá và tam thúc bị người ta tố cáo, đại phòng và tam phòng có chịu được không."
"Hôn sự sau này của biểu đệ biểu muội ta, liệu có còn hy vọng không!"
Lời nói của Giang Tự Châu mang theo sự uy hiếp, cuối cùng đã chọc giận mọi người.
Đại bá mẫu tức giận hét lên:
"Biến đi!"
"Ngươi không xứng vào Giang gia, mẫu thân ngươi cũng không cần một đứa con như ngươi, ngươi khiến bà ấy chec cũng không yên."
Tam thẩm cũng phụ họa:
"Mẫu thân ngươi đang nằm trong quan tài kia, nếu ngươi không tin, tự mình đi xem đi."
"Đừng tưởng ai cũng giống ngươi, lòng lang dạ sói như vậy."
Giang Tự Châu ngẩn ra, vừa định bước ta, nhưng lại bị Diệp Cẩn gọi lại:
"Giang bá mẫu hôm nay đi hộ quốc tự lễ Phật, đây là ngày đã định từ trước, sao lại có thể ở trong phủ."
Nói xong, nàng lăn xe đến trước mặt ta, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu:
"Nguyệt Hoa tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm muội và Dự Châu, nên muội mới cố tình đến đây xin lỗi tỷ."
"Đúng là muội sức khỏe không tốt, chịu không nổi cơn đau của chín mươi chín cây kim, nên mới cần Dự Châu ở bên khích lệ."
"Giờ muội đã khỏe hơn, muốn gửi đến tỷ một lời xin lỗi. Mong tỷ tỷ có thể vì lòng thành của muội mà tha thứ cho Dự Châu một lần, chấm dứt trò hề này?"
Nàng ta ánh mắt ngập nước, đáng thương cầu xin ta.
Thấy ta bị mọi người vây quanh, ngay cả một câu cũng không muốn đáp lại nàng.
Nàng ta cố tình quay lại kéo tay áo của Giang Tự Châu, bộ dạng thân mật như thể nàng ta mới là thê tử của hắn.
"Dự Châu, huynh mau xin lỗi Nguyệt Hoa tỷ tỷ đi."
"Nghe lời đi, đừng tức giận, nếu cứ tiếp tục như thế này mọi người sẽ trở thành trò cười ở kinh thành."
Nói xong, nàng ta còn cố ý liếc mắt khiêu khích ta.