Tạm Biệt Nhé, Tôi Của Ngày Xưa - Chương 4: Nhưng tôi không muốn buông tay
Cập nhật lúc: 2024-09-01 11:34:44
Lượt xem: 74
Tôi cẩn thận cầm lấy cái khóa trên cửa và khóa lại thêm một lớp nữa để đảm bảo an toàn.
Tim tôi đập mạnh và tôi cố gắng nhớ lại xem ngoài Lâm Mục, còn ai biết tôi đã trở về. Nhưng ngay lập tức, tôi tự phủ định ý nghĩ đó. Vào giờ này, Lâm Mục chắc đang ở nhà với vợ con, không thể nào có thời gian đến gặp một người tình cũ như tôi được, nhất là khi ttôi còn tiếc tiền mua hai đồng hạt dưa.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, và tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Điền Điềm, là anh đây."
Nghe thấy giọng nói của anh, tôi cứ nghĩ mình đang nghe nhầm do quá nhớ anh. Nhưng rồi tiếng nói lại vang lên lần nữa, "Điền Điềm, anh là Lâm Mục, mở cửa ra đi."
Đúng là anh rồi.
Không phải anh đã giả vờ không nhận ra tôi sao? Không phải đã nói là có quá nhiều khách hàng nên không nhớ nổi tôi sao? Giờ lại còn đóng vai thánh si tình gì đây?
Tôi không ngạc nhiên khi anh có thể tìm ra phòng của tôi. Thành phố nhỏ này, tra được khách sạn tôi đang ở là điều quá dễ dàng đối với anh.
Sau một lúc lâu do dự, cuối cùng tôi cũng mở cửa.
Anh mặc khác hẳn ban ngày, rõ ràng là đã chỉnh tề hơn, áo sơ mi đen, áo khoác màu xám xanh, trông thật đẹp trai và chững chạc. Anh đứng trước mặt tôi, đôi mắt vẫn như ban ngày, không có chút ấm áp nào.
"Anh là ai vậy? Trí nhớ tôi kém lắm."
Anh chỉ cười lạnh một tiếng, không nói lời nào. Có lẽ trò đùa trẻ con này của tôi thật ấu trĩ trong mắt anh, khiến anh không thể nhịn được cười.
Đúng rồi, với ngoại hình thế này, hẳn anh không thiếu phụ nữ vây quanh. Cách cư xử của tôi chắc hẳn là quá ngây thơ đối với anh.
Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi nghĩ về rất nhiều chuyện. Tuổi thanh xuân của tôi giờ chỉ còn là ký ức, những người trong ký ức ấy đều đã tan tác, mỗi người một nơi, còn tôi thì vẫn ôm lấy quá khứ không chịu buông. Nhưng bây giờ tôi chẳng thể đòi hỏi điều gì từ anh nữa. Những gì anh có thể cho, tôi cũng không dám nhận. Phá hoại gia đình người khác, đến với anh chỉ vì một đêm tình, tôi không làm được.
Những ký ức thanh xuân này đã không chịu nổi sự dày vò. Điều duy nhất tôi có thể làm là nói lời tạm biệt và không bao giờ gặp lại anh nữa. Hóa ra gặp gỡ không bằng hoài niệm là thật sự đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tam-biet-nhe-toi-cua-ngay-xua/chuong-4-nhung-toi-khong-muon-buong-tay.html.]
Không biết chúng tôi đã nhìn nhau bao lâu, anh vẫn im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi không rời. Tôi sợ mình sẽ bị cuốn vào ánh mắt ấy, nên đành dời tầm mắt đi nơi khác.
Tôi bước lùi lại một bước, chuẩn bị đóng cửa. Nhưng anh nhanh hơn, anh xông vào phòng một cách mạnh mẽ, như thể đang bắt nạt tôi như trước kia, bá đạo và không nói lý lẽ.
"Lâm Mục, anh bị làm sao vậy? Anh nhìn xong rồi thì đi đi," Tôi nói, giọng có phần kích động, che giấu đi sự uất ức bên trong.
Anh đưa ra túi hạt dưa ra, tôi mới nhận ra rằng anh đến đây để mang theo "món quà" nhỏ này đến thăm người bạn học cũ. Nhưng hạt dưa này thật đáng thương, tính theo giá hiện tại, chỉ đáng khoảng hai đồng tiền thôi, vậy mà anh lại chạy đến đây để đưa hai đồng tiền hạt dưa sao?
"Tôi không muốn ăn," Tôi tiếp tục tỏ vẻ từ chối.
Anh vẫn im lặng với vẻ mặt không kiên nhẫn, kéo cổ áo tôi và nhét túi hạt dưa vào lòng tôi.
Từ đầu đến cuối anh vẫn không nói một lời nào.
Trong căn phòng, không khí trở nên căng thẳng, cảm giác ngột ngạt tràn ngập và trong sự im lặng đó, một mầm mống mơ hồ bắt đầu nảy sinh. Tôi nghe thấy anh khẽ thở dài, sau đó quay người và mở cửa ra.
Khoảnh khắc đó, tôi không biết bị gì mê hoặc, không nghĩ ngợi gì mà chạy tới từ phía sau, ôm chặt lấy anh. Túi hạt dưa rơi xuống đất, vỡ tung tóe khắp nơi.
Tôi vòng c.h.ặ.t t.a.y quanh eo anh, chôn mặt vào lưng anh, tham lam hít lấy hương thơm đặc trưng của anh. Tôi khinh bỉ bản thân mình, mắng thầm trong đầu: "Điền Điềm, mày điên rồi."
Nhưng tôi không muốn buông tay.
"Lâm Mục, sao anh dám kết hôn mà không có sự cho phép của tôi? Anh quên rồi sao? Anh là của tôi, từ mười năm trước đã là như vậy." Tôi nói trong tiếng nghẹn ngào.
Tôi cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ lại trong vòng tay tôi.
Nói xong, tôi buông tay ra, không cho anh cơ hội nói gì, mạnh mẽ đẩy anh ra khỏi cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tôi sợ rằng nếu nấn ná thêm, tôi sẽ không thể buông tay anh ra lần nữa.