TẠM BIỆT TỐNG CHI HOÀI, KHÔNG HẸN GẶP LẠI - Chương 12-13-14
Cập nhật lúc: 2024-08-29 11:29:08
Lượt xem: 8,223
12
Thẩm Uyển gần như sắp ngất xỉu, "Gì? Chi Chi, em quen biết Cố Dực sao?"
Nên nói thế nào đây?
Tôi và Cố Dực được xem là thanh mai trúc mã, thậm chí trước kia, vì quan hệ giữa hai nhà rất tốt, tôi và Cố Dực còn được định hôn ước từ bé.
Cố Dực luôn ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi với hình ảnh của một người anh hàng xóm.
Nhưng rồi, khi tôi vào đại học, tôi gặp Tống Chi Hoài.
So với Cố Dực, tôi lại thích Tống Chi Hoài - người lạnh lùng và kiêu ngạo hơn, thế nên tôi nằng nặc đòi hủy bỏ hôn ước với Cố Dực.
Mọi người xung quanh đều khuyên tôi không nên hủy bỏ hôn ước, nhưng lúc đó Cố Dực không nói gì cả, chỉ cùng tôi vào trong biệt thự.
Anh nói: "Chi Chi, hạnh phúc của em là quan trọng nhất."
"Em thích ai, đó là quyền của em, anh không thể để em bị giam cầm bên anh."
Có sự giúp đỡ của Cố Dực, quá trình hủy hôn ước dù rất khó khăn nhưng cũng được giải quyết.
Khi bước ra khỏi biệt thự, giọng của Cố Dực mang theo sự van xin.
"Chi Chi, nếu em không hạnh phúc, em có thể quay lại nhìn anh chứ?"
"Anh sẽ luôn ở phía sau em."
Lúc đó, tôi nhíu mày: "A Dực, người em thích là Tống Chi Hoài, anh nên thích người khác đi."
Sau khi hủy bỏ hôn ước, chỉ nghe nói Cố Dực định ra nước ngoài phát triển.
Ngày tôi kết hôn, Cố Dực cũng không xuất hiện.
Anh ra nước ngoài, một đi là năm năm.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng trở về.
Tôi đứng dậy: "Lâu rồi không gặp."
Cố Dực so với năm năm trước đã trưởng thành hơn, đôi mắt như chứa nước xuân, so với năm năm trước, càng thêm quyến rũ.
Trước đây, tôi từng cười và nói với Cố Dực: "A Dực, có ai từng nói rằng đôi mắt của anh rất đẹp chưa?"
Lúc đó, Cố Dực lắc đầu.
"Chưa từng."
Sau này tôi hỏi những người xung quanh, họ đều nói: "Như nước dịu dàng? Cô đang nói đến lúc anh ấy nhìn cô đúng không? Cố Dực khi nhìn người khác, ánh mắt lạnh như băng vậy."
Thoát khỏi ký ức, tôi hỏi: "Lần này anh trở về vì sự nghiệp ở nước ngoài đã phát triển ổn định rồi sao?"
Cố Dực nhìn tôi, ánh mắt mang một sự cố chấp mà tôi chưa từng thấy.
"Phải, cũng không phải."
Tôi chớp mắt: "Hử?"
"Chi Chi, nếu anh nói lần này anh trở về là để cướp em thì sao?"
Lời của Cố Dực quá thẳng thắn, khiến tôi không kịp phản ứng.
13
Khi rời khỏi bữa tiệc, ánh mắt của mọi người xung quanh đã thay đổi.
Dù sao, Cố Dực còn rực rỡ hơn cả Tống Chi Hoài.
"Đằng sau Giang Chi còn có Cố Dực nữa."
"Nghe nói Giang Chi và Cố Dực từng có hôn ước, nhưng sau đó đã hủy bỏ rồi."
Cố Dực không để ý đến những lời đó, mà nhìn tôi: "Anh sẽ đưa em về."
Tôi vừa định từ chối thì bị Thẩm Uyển cắt ngang.
"Tốt quá! Cố Dực, làm phiền anh chăm sóc Chi Chi nhà chúng tôi nhé!"
Cố Dực mỉm cười: "Vậy mời lên xe đi, Chi Chi."
Tôi đành phải lên xe của Cố Dực.
Cố Dực cài dây an toàn cho tôi, không biết là cố ý hay vô tình, khi anh cài dây an toàn, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần.
Gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương của gỗ tuyết tùng trên người anh.
Hơi thở quấn lấy nhau, tôi khẽ nghiêng đầu, nhưng không may, môi tôi chạm phải trán của Cố Dực.
Tôi mở to mắt, chỉ nghe thấy tiếng cười thầm của Cố Dực.
"Chi Chi, anh chỉ muốn cài dây an toàn cho em thôi mà."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
So với năm năm trước, Cố Dực càng có vẻ mạnh mẽ hơn.
Cố Dực nhanh chóng khởi động xe, động cơ rồ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tam-biet-tong-chi-hoai-khong-hen-gap-lai/chuong-12-13-14.html.]
Chỉ là đột nhiên, điện thoại của tôi reo lên.
Là cuộc gọi của Tống Chi Hoài.
Tôi bắt máy, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu dây bên kia.
Anh ta dường như đang rất tức giận.
Giọng của Tống Chi Hoài vô cùng lạnh giá.
"Giang Chi, bây giờ em đang ở cùng ai?"
Giọng điệu rõ ràng, đến cả đầu lưỡi cũng đang run rẩy.
Tôi cau mày: "Bây giờ tôi đang ở cùng ai thì liên quan gì đến anh?"
Giọng Tống Chi Hoài tiếp tục vang lên: "Vừa nãy khi hai người hôn nhau, tôi ở ngay gần xe của các người."
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên không xa xe của Cố Dực, tôi nhìn thấy Tống Chi Hoài.
Bộ vest trắng thực sự rất nổi bật.
14
Tôi liền cúp máy.
Trong xe, giọng của Cố Dực đầy niềm vui: "Không ngờ cảnh đó lại bị anh ta bắt gặp, anh ta sẽ không trách anh chứ?"
Tôi xoa xoa trán: "Anh ta không có tư cách để trách."
Khi xuống xe, Cố Dực tháo dây an toàn cho tôi, rồi nhìn thẳng vào tôi.
"Mai gặp lại."
Tôi khẽ gật đầu.
Chỉ là tôi không ngờ, trước cửa nhà thuê của tôi, có thêm một người.
Là Tống Chi Hoài.
Bộ vest trắng đó khoác lên người anh, Tống Chi Hoài nhìn tôi, mắt anh đỏ ngầu.
"Giang Chi, em có ý gì đây?"
Tống Chi Hoài như vậy, thật xa lạ.
Trước đây, Tống Chi Hoài chưa bao giờ để lộ biểu cảm mất kiểm soát như thế này, anh từng nói rằng, trên thế giới này không có người nào đáng để anh mất kiểm soát.
Nhưng bây giờ, mắt anh đỏ hoe.
"Giang Chi, cho anh một lời giải thích."
Tôi không biểu cảm: "Tống Chi Hoài, chúng ta đã kết thúc rồi, dù tôi có làm gì đi nữa, cũng không liên quan đến anh."
"Phải rồi, nếu có liên quan đến anh, thì chỉ là vấn đề tiền bạc."
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
"Hôm qua, tôi chợt nhớ ra một chuyện, căn biệt thự mà ba tôi mua cho chúng ta trước đây, bây giờ giá thị trường đã lên đến bảy mươi triệu rồi đúng không?"
"Vậy nên, Tống Chi Hoài, anh bán căn biệt thự đó đi, thực ra cũng không lỗ đâu."
Lời tôi vừa dứt, Tống Chi Hoài đã gầm lên: "Không bán!"
Anh nhìn tôi chằm chằm: "Giang Chi, trước đây chúng ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp tại căn biệt thự đó."
Mắt anh đỏ hoe: "Căn biệt thự đó, chúng ta đã sống cùng nhau ba năm."
Ba năm.
Từ khi kết hôn, tôi và Tống Chi Hoài luôn sống trong căn biệt thự đó.
Ở đó, chúng tôi từng cùng nhau trồng hoa, cây, cùng nhau cho cá vàng ăn.
Ở đó, Tống Chi Hoài từng hôn tôi, nói rằng sẽ mãi ở bên tôi.
Đúng là, căn biệt thự đó chứa đựng quá nhiều ký ức.
Chỉ là...
Tôi cúi đầu, nở một nụ cười chế giễu.
"Tổng Giám đốc Tống, đừng như vậy."
"Ánh trăng sáng của anh chắc chắn vẫn đang đợi anh về nhà đúng không?"
Cuối cùng, trên gương mặt Tống Chi Hoài lộ ra vẻ hối hận.
"Giang Chi, giữa anh và cô ấy không có gì cả."
"Chuyện hôm nay, anh có thể coi như chưa từng xảy ra, chỉ cần em chịu về với anh."
Tống Chi Hoài đúng là hèn hạ.
Trước đây khi tôi ở bên anh ta, tìm đủ mọi cách để làm vừa lòng anh ta, anh ta lại xem thường tôi, thậm chí coi tôi như người thay thế.
Bây giờ, khi tôi muốn rời xa anh ta, anh ta lại hối hận.
"Cút."