TẤM CHÂN TÌNH CỦA LĂNG TƯỚNG QUÂN - Chương 8 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 21:24:17
Lượt xem: 307
22.
Ta vịn tay Thái tử ngồi dậy.
“Ừ, ta đã nhớ hết rồi.”
“Kì Hữu, ngài ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Lăng tướng quân.”
“Được, Như Khanh, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho nàng.”
Thái tử vui vẻ, gần như nhảy chân sáo rời khỏi.
Gió Tây Bắc thổi qua rèm lều, mang theo một cơn lạnh lẽo phủ khắp nơi.
Ta và Lăng Vân nhìn nhau, cả hai không nói gì, hồi lâu sau, Lăng Vân thất thần lùi lại một bước, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Thẩm Như Khanh, nàng đã hồi phục trí nhớ.”
“Đúng vậy, đã hồi phục rồi, Lăng tướng quân có sợ không?”
Lăng Vân cúi đầu, dưới mí mắt lấp lánh ánh nước.
“Sợ…”
Lăng Vân cất giọng khàn khàn, trong cổ họng như có một lớp sương giá bao phủ.
“Lăng mỗ dẫn quân chinh chiến suốt 10 năm, chưa bao giờ lo sợ như vậy.”
“Vậy chàng còn đứng đó làm gì?”
“Không đến cầu xin ta sao?”
Ta giơ tay về phía Lăng Vân, nháy mắt với hắn.
“Ta là người rất mềm lòng, nếu chàng cầu xin ta một cách nghiêm túc, ta sẽ đồng ý ở lại, không đi theo tên Thái tử kia nữa.”
Lăng Vân ngẩn người, sương mù trong ánh mắt dần tan đi, đôi mắt sáng như sao đêm.
“Được!”
Lăng Vân đột nhiên bước lên một bước, quỳ một chân xuống trước mặt ta, như sắp đẩy cả núi vàng và cột ngọc, nắm lấy tay ta, ngẩng đầu, run rẩy nói: “Ta cầu xin nàng.”
“Cầu xin Như Khanh thương xót ta…”
Tên nam nhân c.h.ế.t tiệt này.
Chẳng phải người ta thường nói rằng đầu gối nam tử dát vàng hay sao, đường đường là tướng quân lãnh đạo cả một đội quân lớn, được Hoàng đế phong là Quốc bảo, sao lại tùy tiện quỳ trước mặt ta như vậy?
Các tỷ muội, ai có thể chống đỡ nổi chứ?
Tim ta như mềm ra thành một vũng nước, lao vào ôm chặt cổ Lăng Vân.
“Lăng tướng quân, một đêm dài này có thể làm gì đó trước không?”
23.
Trong lều ngập tràn hương xuân.
Bên ngoài, gió thu lạnh lẽo xào xạc.
Thái tử đứng trước đó, mặt tái nhợt, hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tam-chan-tinh-cua-lang-tuong-quan/chuong-8-hoan.html.]
Hắn nghĩ ta vẫn chưa hồi phục trí nhớ, còn nói rằng bổn cung sẽ đợi, đợi đến ngày ta nhớ lại.
Ta đã trò chuyện với hắn tận hai nén nhang.
Cũng đã nói hết mọi chuyện giữa chúng ta, vạch trần, nghiền nát mối quan hệ giả dối này, từng chút từng chút một.
“Ta thật sự nhớ ra hết rồi, ngài còn muốn ta chứng minh thế nào?”
Vẻ mặt Thái tử u sầu, lắc đầu liên tục.
“Không thể như vậy được, Như Khanh, sao đột nhiên nàng lại không thích ta nữa?”
“Không phải là đột nhiên, mà là dần dần từ bỏ việc ái mộ này, có lẽ là từ khi ngài lấy món ăn mà ta vất vả làm ra, đem tặng Hứa Gia Nhu.”
“Hoặc có thể là vào ngày đó, ta vui vẻ cưỡi ngựa đến mồ hôi túa ra hòa lẫn m.á.u đến tìm ngài, nói rằng là muốn cùng ngài đón sinh thần, nhưng ngài lại trách mắng ta trước mặt mọi người, thật không ra dáng tiểu thư đài các, không có quy củ.”
“Ngay cả khi lửa lớn có bốc cháy dữ dội thế nào, mỗi ngày ngài tạt đến một gáo nước lạnh, cũng sẽ dập tắt mà thôi.”
Thái tử như bị đánh một đòn thật mạnh, lưng thẳng bỗng chùn xuống.
Hắn cúi đầu, môi run rẩy một lúc, cuối cùng thốt ra vài từ.
“Là ta có lỗi với nàng.”
Ngày Thái tử rời đi, ta và Lăng Vân đã tự mình đưa tiễn.
Nhìn hắn một mình cưỡi ngựa, bóng dáng đơn độc biến mất ở cuối tầm mắt, Lăng Vân bỗng lên tiếng.
“Nàng cảm thấy đau lòng sao?”
Ta vội lắc đầu.
“Chà, đau lòng cho nam nhân sẽ xui xẻo cả đời đó.”
“Vậy thì tốt, Kì Thái tử này lòng dạ hẹp hòi, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Cho nên, chức vị Thái tử này, không thể tiếp tục làm nữa.”
“Ta cũng thấy khá nguy hiểm, chàng nói xem ta đẹp như vậy, nếu hắn thấy ta, sau này lại nổi lòng tham, ép buộc ta vào cung làm phi thì sao?”
Lăng Vân khẽ cười, đan c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Sẽ không có ngày đó đâu.”
Chúng ta cùng nhau dạo bước trở về về, Lăng Vân bỗng dưng hỏi:
“Nàng vừa rồi nói, đau lòng cho nam nhân sẽ xui xẻo cả đời.”
“Như Khanh cũng không đau lòng cho ta sao?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta nhón chân, ghé vào tai hắn.
“Chỉ đau lòng cho chàng ở những nơi đặc biệt… ví dụ như, trên giường….”
Lăng Vân đưa tay bịt miệng ta.
“Im lặng.”
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng rực rỡ.
Khuôn mặt trắng nõn của Lăng tướng quân bị ánh sáng chiếu đến đỏ bừng.
(Hoàn toàn văn)