Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tâm Kia Tựa Ngọc - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-10-17 23:10:53
Lượt xem: 921

12

 

Lý trưởng rất nhanh đã cùng dân làng bắt đầu chia đất núi, để trồng dược liệu. 

 

Thẩm di trở nên rất tích cực trong làng, theo sát việc phân chia đất đai, chỉ dẫn dân làng cách trồng dược liệu, cách xử lý đất đai trên núi. 

 

“Chúng ta sẽ trồng trước những loại một năm, năm đầu tiên kiếm được tiền rồi tính sau. Sau đó, ta sẽ nghĩ cách trồng những loại lâu năm, vì dược liệu lâu năm giá trị cao hơn.” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Mọi người đều nghe theo lời nàng, làm theo đúng chỉ dẫn, lên núi đào dược liệu bán lấy tiền, rồi mua giống, hoặc thu thập hạt giống từ núi đem về. 

 

Đến mùa xuân, sau khi hoàn thành việc cày cấy, từng nhà lại bận rộn với việc trồng trọt trên núi. 

 

Nhà ta cũng được chia đất, Thẩm di và hai đứa nhỏ Bất Ngôn, Bất Ngữ giờ đây xem như đã định cư ở nhà ta, cũng được chia một mảnh đất trên núi. 

 

Khi chia đất, theo đề nghị của Thẩm di, nam nữ đều được chia, không chỉ dựa vào nam giới trong nhà. 

 

Hầu hết dân làng đều đồng ý, bởi vì nhiều gia đình có đông con gái, nếu không chia cho nữ, họ sẽ thiệt thòi lớn. 

 

Cũng nhờ đó, địa vị của nữ nhi trong gia đình cũng được cải thiện hơn nhiều. 

 

Nhà ta cũng nhiều nữ, nếu không chia cho nữ giới, số đất được chia sẽ quá ít. 

 

Chỉ có điều, cũng như mọi người, chúng ta chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu.

 

Nói cho cùng, núi này vẫn là của làng, dân làng đồng lòng thì mới có thể kiếm tiền được. 

 

Thẩm di ngoài việc dẫn dắt dân làng trồng dược liệu, còn tiếp tục lên núi hái thuốc. Có lần nàng thật sự đào được một củ nhân sâm. 

 

Nàng cầm nhân sâm, vui sướng chạy quanh mẫu thân ta: “Ngươi xem, thấy chưa? Ta đã nói sẽ đào được mà!” 

 

Mẫu thân giận đến suýt nữa cầm xẻng đập vào đầu nàng: “Mau đi chỗ khác, đừng có quấy rầy ta!” 

 

Thẩm di cười hớn hở, ôm nhân sâm chạy mất. Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng vẫn định bán nhân sâm lấy tiền. 

 

Nàng biết mẫu thân đã muốn mua đất từ lâu rồi. 

 

Kết quả, đêm đó nhân sâm liền bị mẫu thân ta thái thành lát, hầm chung với gà. 

 

Thẩm di than khóc đau lòng một lúc, rồi lại hân hoan uống canh, còn bảo chúng ta ăn nhiều thịt. 

 

Nhà có thêm ít bạc, đồ ăn ngon hơn, sắc mặt của Thẩm di và Bất Ngôn, Bất Ngữ cũng cải thiện nhiều. 

 

Bất Ngôn và Bất Ngữ đã thân quen với lũ trẻ trong thôn, cuối cùng cũng không còn giữ nét mặt cứng nhắc, nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn. 

 

Thỉnh thoảng còn cùng đám trẻ trong thôn đánh nhau, người đầy bùn đất trở về. 

 

Là tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng có cơ hội ra oai, nghiêm mặt bắt bọn chúng cởi áo ra, rồi phạt đứng dưới chân tường. 

 

Bọn chúng không còn xa cách như trước, mà cười hì hì, ngọt ngào gọi ta là tỷ tỷ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tam-kia-tua-ngoc/phan-8.html.]

Phải nói thật, hai đứa nhỏ ấy rất xinh đẹp, tiếng gọi “tỷ tỷ” của chúng thật êm tai. 

 

Thẩm di mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, liền dẫn bọn ta bốn đứa tập võ sớm tối. 

 

“Tập võ không chỉ giúp rèn luyện thân thể, mà còn có thể bảo vệ bản thân và gia đình, các ngươi đều không được lười biếng. A Hiên, con lớn tuổi rồi, bắt đầu muộn nên phải càng cố gắng.” 

 

Huynh trưởng ta bây giờ rất tin phục Thẩm di, nàng nói gì huynh cũng làm theo. 

 

Có thời gian, nàng lại dạy chúng ta đọc sách. 

 

“Không cầu khoa danh, nhưng đọc sách nhiều để hiểu biết, thế cũng là điều tốt.” 

 

Trong số chúng ta, Bất Ngôn là người học nhanh nhất, gần như đọc một lần là nhớ. Đà tiến bộ của đệ ấy bỏ xa ba cái đầu cứng nhắc của bọn ta. 

 

Mẫu thân nhìn Bất Ngôn mà trầm tư. 

 

Một ngày nọ, bà cùng Thẩm di bàn bạc, tính chuyện đưa Bất Ngôn đến trường học. 

 

“Dù có không thi khoa cử, cũng không thể để lỡ mất tương lai của nó. Nhỡ đâu sau này được minh oan thì sao?” 

 

Thẩm di im lặng hai ngày, rồi ôm mẫu thân khóc một trận. 

 

“Ta cũng mong có ngày đó, nhưng ta không dám nghĩ đến. Nhà họ Thẩm ta trăm nhân khẩu, hầu như đều đã chết. Thẩm gia một lòng trung thành, vậy mà bị người ta vu là phản quốc, dân chúng chặn đường mắng chửi. Liệu chúng ta có còn ngày minh oan không?” 

 

“Dù có được minh oan, thì cha nương, huynh trưởng của ta cũng không thể thấy được. Khi họ chết, mắt còn chưa nhắm lại, họ bị oan ức, Thẩm gia chúng ta mọi người đều phải gánh nỗi oan này.” 

 

“Chốn triều đình thay quyền đổi vị, chúng ta đã cố hết sức tránh xa, không dám can dự vào những tranh đoạt đó, vậy mà cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận này.” 

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng khóc. 

 

Mẫu thân vỗ về lưng nàng, an ủi: “Sẽ có ngày đó, biết đâu bất ngờ lại có, làm người vẫn phải nhìn về phía trước.” 

 

Thẩm di khóc đến khi mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi. 

 

Nàng ngày thường phong trần mạnh mẽ, thích cười đùa với chúng ta, luôn rạng rỡ nổi bật, nhưng đôi khi nàng lại như một đứa trẻ, lúc ngủ càng giống hơn. 

 

Mẫu thân ngồi cạnh trông nom, mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng như thể đang dỗ dành chúng ta khi còn bé. 

 

Sau khi tỉnh dậy, sắc mặt Thẩm di lại tươi tắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

 

Cuối cùng, nàng vẫn đưa Bất Ngôn vào trường học, ngay tại học huyện. 

 

Huynh trưởng ta dời chỗ bán hàng đến gần trường, mỗi ngày đều đón đưa Bất Ngôn. 

 

Bất Ngôn không nói nhiều, nhìn vào bộ y phục mới mẫu thân may, chiếc cặp ta làm cho, rồi cúi đầu hành lễ. 

 

“Cảm ơn đại nương, cảm ơn tỷ tỷ, Bất Ngôn nhất định sẽ cố gắng.” 

 

Ta xoa đầu đệ ấy. 

 

Đây là lần đầu tiên ta nghe đệ ấy nói to như vậy, đứa trẻ này, quả thật đã vui tươi hơn trước. 

Loading...