Tầm Noãn - Chương 18 + 19
Cập nhật lúc: 2024-04-10 09:50:10
Lượt xem: 958
18.
Cũng giống như Giang Tụ Bạch, ta khi còn nhỏ cũng suýt không thể sống sót.
Nhưng ta không may mắn như hắn.
Chỉ vì ta sinh vào mùng chín tháng chạp, nên mẫu thân tùy tiện gọi ta là "A Cửu."
Thậm chí không đặt tên cho ta.
Bởi vì bà ấy cho rằng ta không sống được bao lâu, nên cũng không cần phải đặt tên.
Sau đó ta vào cung.
Ta vốn là đứa con gái được tìm đến để làm thuốc cho hoàng đế, càng không cần phải tốn công đặt tên.
Vì vậy ta được gọi là Thời Cửu.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có một cái tên thuộc về mình.
Giang Tụ Bạch sửng sốt, dường như không hiểu tại sao ta lại nói điều này.
Cho đến khi ta lại cẩn thận hỏi y: "Cho nên Giang Tụ Bạch, ngươi có thể giúp ta đặt một cái tên không?"
Y há miệng.
Ta lại tự nói: "Thật ra ta thấy họ Giang nghe rất hay."
Ta nhìn Giang Tụ Bạch, trong giọng nói mang theo một tia hy vọng mà chính ta cũng không nhận ra.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Được không?"
Giang Tụ Bạch hít một hơi thật sâu.
Y ngồi thẳng dậy, trêu chọc: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu mang họ của tiểu gia ta, thì chính là người của tiểu gia ta!"
Y dường như lại trở về dáng vẻ vô tư vô lự thờ ơ trước kia, nhưng giọng nói lại hơi run.
Ta ngơ ngác: "Ta chẳng phải là thị vệ của ngươi sao?"
Thị vệ chẳng phải là người của y sao?
"Quả nhiên là đồ ngốc!"
Giang Tụ Bạch nghẹn thở, một lúc sau mới cười mắng một câu.
Vì vậy y vỗ đầu ta, dỗ dành: "Được rồi, tiểu gia ta sẽ nhận việc này. Nhưng chuyện đặt tên này là chuyện lớn, ta phải bàn bạc với phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ, dù sao sau này cũng là người một nhà."
Người một nhà?
Ta lập tức sáng mắt, sau đó mím môi cười.
Ta có nhà rồi.
Cũng đợi được người đón ta về nhà.
19.
Nhưng ta vẫn không đợi được Giang Tụ Bạch đặt tên cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tam-noan/chuong-18-19.html.]
Một thánh chỉ được ban đến phủ tướng quân, và ta được đưa vào cung.
Hoàng đế rơi vài giọt nước mắt, nắm lấy tay ta giả vờ đau lòng nói rằng những năm qua đã để ta chịu ấm ức.
Mọi thứ dường như lại trở về kiếp trước.
Nhưng rõ ràng, ta đã rất cố gắng để tránh né.
Ta bị nhốt trong cung, rồi bắt đầu uống những thứ thuốc đắng ngắt.
Hoàng đế đương triều theo đuổi trường sinh bất lão.
Ông ta sợ c h ế t, nên cần một người thử thuốc.
Tà thuật sĩ kia nói rằng người thử thuốc phải có điều kiện khắt khe, còn phải là huyết mạch của ông ta.
Trong hoàng cung có biết bao hoàng tử công chúa, nhưng chỉ có ta là người thử thuốc thích hợp nhất.
Vì vậy ta được gọi là Thời Cửu.
Nhưng rõ ràng, ta đã sắp có được một cái tên thuộc về mình.
Giang quý phi đến thăm ta.
Nàng ấy và Giang Tụ Bạch rất giống nhau, đặc biệt là trong việc cho ta ăn.
"Khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt này mà tên khốn đó lại phá hỏng hết!"
Giang quý phi véo má ta, nghiến răng nghiến lợi một lúc rồi lại đau lòng dỗ dành ta: "Ăn thêm một miếng nữa, ngươi xem ngươi gầy đi như thế nào rồi."
Nàng ấy không biết chuyện thử thuốc, chỉ nghĩ rằng ta không quen với cuộc sống trong cung.
Lại an ủi ta: "Đợi đến khi phủ công chúa của ngươi được định đoạt, ta sẽ để Thanh Sước đi cùng ngươi."
Có lẽ vì lo sợ xảy ra chuyện, hoàng đế đã sai người canh chừng ta rất chặt, ngay cả Giang quý phi cũng chỉ thỉnh thoảng mới được đến thăm ta.
Vì vậy ta cười với Giang quý phi, gật đầu: "Được."
Cố gắng thêm một chút nữa.
Ta tự nhủ với lòng mình.
Chỉ cần ra khỏi cung là được.
Kiếp trước cũng đã vượt qua như vậy, chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút là được.
Ta nghĩ như vậy, nhưng lại không kìm được cảm thấy những thứ thuốc kia đắng chát đến khó nuốt.
Rõ ràng ta nên quen rồi.
Nhưng ta lại nhớ đến những thứ thuốc giấu trong thức ăn.
Nhớ đến túi mứt mà Giang Tụ Bạch luôn mang theo bên mình.
Ta nghĩ, ta vẫn nhớ Giang Tụ Bạch.
Nhớ rất rất nhiều.