Tân Di - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-14 07:47:26
Lượt xem: 1,292
Là sinh viên tốt nghiệp đầu tiên của Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan, tôi cần hoàn thành luận án tốt nghiệp của mình trong ba tháng---
<<Khám phá truyền thông đa phương tiện về năm nghệ thuật siêu hình học Trung Quốc>>
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sư phụ đưa điện thoại đến trước mặt tôi và cho tôi một vài lời khuyên: “Đồ đệ, thực hành mang lại kiến thức thực sự, con có thể thử cái này.”
Tôi nhìn vào điện thoại của ông ấy thấy chủ phòng xinh đẹp đang nhảy múa, lại cúi đầu nhìn lại bản thân mình.
“Sư phụ, con cảm thấy điều kiện của con không tốt lắm.”
Sư phụ cau mày, gõ vào đầu tôi một cái: “Này! Con đang nghĩ cái gì vậy! Ta nói là phát sóng trực tiếp! Là phát sóng trực tiếp đó!”
.......
Dưới sự hướng dẫn của sư phụ, tôi tìm thấy một nền tảng phát sóng trực tiếp và chuẩn bị bắt đầu nghề tay trái của mình là bói toán đoán mệnh.
Khi đăng ký tài khoản, tôi ngẫu nhiên chọn được một cái tên.
Chủ phòng: Hãy đá thật mạnh vào chân lành của người què.
Phòng phát sóng trực tiếp: Chủ phòng xinh đẹp, đoán mệnh trực tuyến.
Bấm vào phòng phát sóng trực tiếp cùng thành phố, tôi ngồi trước camera háo hức thử sức.
Chờ đợi 20 phút, phòng phát sóng không có một người.
Cực kỳ hoang vắng.
Chỉ có một người qua đường tốt bụng nhắc nhở tôi môt câu.
“Chủ phòng vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp không có nhân khí, có thể kết nối cùng những người ngẫu nhiên, tăng thêm nhiệt.”
Tôi là người luôn luôn lắng nghe lời khuyên, nhanh chóng bắt đầu PK với những người ngẫu nhiên.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Lần đầu tiên kết nối là một người đàn ông cường tráng.
Tên gọi là Quan Sơn Hải.
“Ô, người đẹp à.” Anh ta nhìn kỹ vào camera, biểu cảm đùa giỡn: “Người đẹp hát hay là nhảy?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Đoán mệnh.”
Quan Sơn Hải sững sờ một lát, sau đó mới chú ý đến cái tên phòng phát sóng của tôi.
Anh ta cười nói: “ Đoán mệnh, thế mà cũng nghĩ ra.”
“Chi bằng cô đoán mệnh cho tôi đi? Nếu đoán chính xác, tôi thưởng cho cô một chiếc siêu xe, nhưng nếu đoán không chính xác.....thì cô phải cởi đồ ra nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-di/1.html.]
Nói xong, anh ta cười lên, thịt trên mặt chồng lên nhau, khiến người xem cảm thấy không vui.
Lúc này cũng có vài người vào phòng phát sóng trực tiếp.
Nghe lời nói của đối phương, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Chơi lớn vậy sao?”
“Cô gái đừng nghe anh ta, bên kia thật ghê tởm.”
“Kích thích vậy sao?”
Tôi không xem bình luận, tôi chỉ nhìn kỹ khuôn mặt của Quan Sơn Hải, sau đó thì không nhịn được cười ra tiếng.
“Lông mày lộn xộn, môi hơi mỏng, trên ấn đường có vết kim tiêm, anh sinh ra đã là mệnh nghèo.”
Ngay khi tôi vừa nói những lời này, sắc mặt của Quan Sơn Hải liền thay đổi.
Một số cư dân mạng đối diện đang theo dõi bắt đầu hét lên.
“Cười c.h.ế.t tôi rồi, anh Sơn Hải có nhiều tiền như vậy, mà lại bảo anh ấy nghèo sao?”
“Anh Sơn Hải đã phát sóng trực tiếp ba ngày rồi, anh ấy đưa chúng tôi xem biệt thự của anh ấy, còn có một người vợ xinh đẹp, thật là làm người khác ngưỡng mộ! Kỹ năng đoán mệnh của chủ phòng thật tệ!”
“Cô khá xinh đẹp, tại sao là một tên lừa người vậy?”
Tôi phất lờ những bình luận đó và chỉ ngẩng đầu nhìn Quan Sơn Hải.
Từ từ nói: “Tôi vẫn chưa nói xong.”
“Gian môn có hắc, trên chân núi có nốt ruồi......Vị đại ca này sắp được ăn cơm nhà nước rồi.”
“......ý gì? Anh Sơn Hải đang thi công chức sao?”
“Có thể không? Chủ phòng đang nói là cơm tù sao?”
Quan Sơn Hải căn bản không thể ngồi yên được nữa, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Anh ta tức giận cầm điện thoại lên, mở camera sau: “Nói tôi nghèo, để tôi cho cô xem kỹ!”
Anh ta cầm điện thoại , mở cửa phòng, một biệt thự ba tầng được trang trí sang trọng hiện ra trước mắt.
Có hồ bơi riêng, phòng tập thể hình cao cấp, phòng chơi game đỉnh cao, phòng phát sóng càng ngày càng nhiều người.
Đa số mọi người đến xem tôi bị vả mặt như thế nào.
Đợi anh ta khoe xong và quay lại phòng phát sóng trực tiếp, Quan Hải Sơn được mọi người khen ngợi có chút tự hào.
“Tiểu cô nương, cởi đi?”