Tân Di - 39
Cập nhật lúc: 2024-07-27 22:22:42
Lượt xem: 606
Tiếng cười của anh ta có chút tục tĩu, nhưng dân cư mạng trong phòng phát sóng trực tiếp của anh ta rất thích thú.
Suy cho cùng những người thu hút đều là những người thích sự mới lạ và có gu thẩm mĩ lạ.
Qùa trong phòng phát sóng trực tiếp càng lúc càng nhiều, Lão Tôn càng hung phấn.
Anh ta nhẹ nhàng mở cửa sau của khách sạn, cửa sau bị khóa, nhưng anh Lão Tôn rất gầy.
Anh ta rẽ sang một bên và lách vào qua khe hở.
Trong khách sạn tối đen như mực, Lão Tôn sợ người khác phát hiện không dám mở đèn pin.
Chỉ mò mẫm về phía trước là được.
Lão Tôn lẩm bẩm: “Sao vậy? Bình thường khách sạn này rất náo nhiệt, tiệc tùng rất nhiều, sao hôm nay lại vắng vẻ vậy?”
Anh ta vừa nói vừa đi xuống lầu.
Đứng ở hành lang, một phục vụ bưng dĩa đ ingang qua: “Xin nhường đường.”
Anh ta đi tới phòng tiệc cuối cùng cũng có ánh sáng.
Lão Tôn có chút hưng phấn: “Vậy nhà này đi! Mọi người, hôm nay chúng ta ăn tiệc nhà này nhé.”
Anh ta bước nhanh về phía đó, đồng thời không quên chia sẽ cho cư dân mạng cách trốn tránh tiền lễ.
Nhưng khi ngồi xuống, anh ta có không rõ, sao bữa tiệc này không nhận tiền lễ?
Không suy nghĩ nhiều, anh ta bắt đầu cười khúc khích: “Gia đình này thật ngu ngốc, tiền lễ cũng quên nhận!”
Lão Tôn ngồi trên ghế, chờ đồ ăn lên.
Anh ta còn giơ điện thoại lên quay xung quanh: “Gia đình này chọn hôn lễ theo phong cách Trung Quốc, mọi người nhìn cách bày trí này, thật sự rất đẹp.”
Trong màn hình, sảnh điện được trang trí màu đỏ tươi, tơ lụa đỏ treo khắp nơi, dán chữ Hỉ lớn.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang tán gẫu.
“Với dáng điệu này, chủ phòng có được ăn no không?”
“Thành thật mà nói, tôi càng muốn xem tân nương trông như xem như thế nào....”
“Nhưng bạn có thấy gì lạ không? Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.....”
“Không biết có phải hiệu ứng tâm lý không? Tôi luôn cảm thấy phòng tiệc này có chút đông đúc.........”
Tôi ngáp, có chút không thể chịu đựng được.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Mọi người không phát hiện phòng tiệc này không có ai nói chuyện sao?”
Tôi nói như vậy, mọi người đều phản ứng lại.
“Đúng vậy! Có chút yen tĩnh.”
“Bạn xem mọi nười ngồi xung quanh bạn đều nhìn về phía sân khấu, họ giống như những người giả vậy...........”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-di/39.html.]
Lão Tôn nhìn thấy những bình luận này, tim hắn như lỡ nhịp.
“Nói không chừng chỉ là họ phẩm chất tốt, không thích ồn ào.”
Anh ta vừa dứt lời, cánh cửa phía sau từ từ bị đẩy ra.
Một làn khói trắng từ từ tràn vào.
Đồng tử của Lão Tôn đột nhiên co rút lại, vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy hai bóng người đứng phía sau.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm kéo theo một cô dâu mặc váy cưới kiếu Trung Quốc, đội khăn chùm đầu màu đỏ đi vào.
Lão Tôn thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống.
“Tôi chỉ nói, cô dâu nhà người ta sắp xuất hiện, tất cả mọi người đương nhiên phải yên lặng rồi.”
Những người xung quanh đều quay đầu lại phía đó, đưa tay ra, bắt đầu đồng loạt vỗ tay.
Lão Tôn không biết tại sao, nhưng cũng làm theo.
Sự quan tâm của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Cái gì? Cô dâu ra rồi? Nhanh xem xem có đẹp không?”
“Chủ phòng nhanh xem đi! Xem được cô dâu tôi sẽ tặng quà cho anh.”
Đúng lúc thúc giục, liền có một ít quà được tặng qua.
Lão Tôn được động viên nhiều, chĩa camera điện thoại vào cô dâu.
Nhưng cô dâu mặc rất chỉnh tề còn đội khăn trùm đầu, ngoài thân hình xinh đẹp ra, những cái khác cái gì cũng xem không được.
Lão Tôn có chút lo lắng, anh ta không muốn làm những người ủng hộ thất vọng.
Đang nghĩ một vài ý tưởng tồi, đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi vào phòng tiệc.
Cơn gió đó cuốn váy cô dâu lên, để lộ ra nửa đôi chân thon dài.
Lão Tôn vui mừng chụp ảnh.
“Mọi người có nhìn thấy không, cái khác không nói, chân của tân nương này thật sự rất trắng.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đương nhiên đều nhìn thấy.
“Trắng thì trắng, nhưng có chút trắng quá rồi.........”
“Không hiểu sao? Đó là da trắng lạnh.”
“Đừng để bị lừa, bạn gái tôi cũng là da trắng lạnh, nhưng không trắng đáng sợ như cô ấy.”
Tôi hít một hơi sâu, thật sự không thể chịu nổi bọn ngốc này nữa.
“Này, tôi cho anh một lời khuyên, bây giờ nhanh đi đi, nói không chừng có cơ hội có thể sống.”
Lão Tôn sửng sốt một chút, cười nói: “Cô đang ghen tị vì tôi nhận được nhiều quà sao?”
“Tôi nói cho cô biết, không có cửa, tôi còn phải ăn tiệc nữa.”