Tân Di - 55
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:35:18
Lượt xem: 633
Cậu ta khuyến khích những người bị bệnh trầm cảm tự tử.
Điều đáng ghét nhất, cậu ta đã đạt được mục đích.
“Người đầu tiên tự tử là một bà mẹ vừa sinh con, sau khi cô ấy tự tử, cả gia đình tan nát.”
“Cô ấy c.h.ế.t rồi, đem lại cho cậu ta một cảm giác thõa mãn vô cùng, đồng thời bắt đầu theo đuổi sự phấn khích này ngày càng nhiều.”
“Cậu ta bắt đầu tham gia nhiều nhóm trò chuyện khác nhau, tìm người để tấn công, cậu ta thêm những người bị trầm cảm, giả vờ làm bạn với họ, sau đó lặp lại thủ đoạn tương tự để khiên họ tự sát.”
“Trong 3 tháng, cậu có đếm được mình phá hủy đi bao nhiêu gia đình không?”
Dư An vẻ mặt hung dữ: “Không phải việc của coi! Không phải việc của cô!”
“Chính xác, đó không phải việc của tôi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Vậy nếu bây giờ họ đến tìm cậu cũng không phải việc của tôi.”
Những người được Dư An khuyến khích, cùng cậu ta hẹn nhau tự sát đã đến tìm cậu ta.
Chúng tôi đều đã chết, tại sao bạn không chết?
Nếu bạn dùng điện thoại để gõ từng chữ bùa đòi mạng, chúng tôi sẽ dùng nhạc chuông để nhắc nhở bạn, bạn cũng đáng chết.
Điều này không phải rất công bằng sao?
Cư dân mạng đã rất tức giận.
Những lời buộc tội Dư An gần như lắp đầy toàn màn hình.
Dư An nhịn không được nữa, trong tiềm thức muốn ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Nhưng lúc cậu ta chạm tay vào con chuột, điện thoại trên bàn reo lên.
Tiếng chuông thông thường đã trở thành lời nhắc nhở vào ban đêm.
Một âm thanh lại môt âm thanh.
Dư An thậm chí còn có thể cảm nhận được trong phòng mình hình như có thứ gì đó.
Cuối cùng cậu ta sụp đổ: “Tân Di đại sư! Xin hãy cứu tôi! Tôi vẫn còn trẻ, tôi chưa muốn chết.”
Trẻ? Ai không trẻ?
Một số người cậu ta khuyến khích tự tử, có người vừa mới vào đại học.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nhìn thấy, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau lưng Dư An là một số kinh hồn phẫn nộ.
Điện thoại liên tục đổ chuông, đối với Dư An, đây là lời nhắc nhở của cậu ta.
Nếu cậu ta sớm ăn năn, sớm thức tỉnh, có lẽ tôi có thể cứu cậu ta.
Nhưng bây giờ, thì quá trễ rồi.
Dư An cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh, cậu ta bắt đầu cảm thấy khó thở.
Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ta ngày càng dữ tợn mà thở dài.
“Tôi sẽ lại trả lại phần thưởng vào tài khoản của cậu.”
“Kết nối của chúng ta ngày hôm nay kết thúc ở đây.”
Tôi giơ tay và ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Cư dân mạng cũng không có phản ứng gì trông một khoảng thời gian.
Có người lặng lẽ vào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-di/55.html.]
“Tân Di đại sư, thật sự không thể cứu sao? Đứa trẻ đó cũng thật đáng thương.”
“Hắn đáng hận hơn nhiều.”
“Đúng vậy, ngộ nhỡ có ai đó gần như đã khỏi bệnh trầm cảm và lại bị trầm cảm khi nói chuyện với cậu ta, cuối cudng lại tự sát, vậy cậu ta thật sự rất đáng chết.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi suy nghĩ một lúc.
“Không phải không cứu, mà cứu không nổi.”
“Vừa rồi tôi xem tử vi cho cậu ta đã thấy cậu ta sắp c.h.ế.t rồi, tôi dù có mạnh bao nhiêu cũng không thể địch lại Diêm Vương.”
Cư dân mạng vẫn rất hăng hái lúc nửa đêm.
Họ lại trò chuyện trong phần bình luận.
Lúc này đã 1 giờ sáng, tôi ngáp dài.
“Các bạn, tôi khuyên mọi người đừng tùy tiện nhặt đồ trên đường, ngộ nhỡ gặp phải những thứ mượn mệnh hay vận may, bạn khóc cũng không khóc được.”
Cư dân mạng lắng nghe lời khuyên.
“Biết rồi biết rồi, tôi sẽ không bao giờ nhặt đồ ngoài đường nữa.”
“Dọa c.h.ế.t tôi rồi, vừa tan làm nhìn thấy bên đường có một dãy đèn nhỏ rất đẹp đang chuẩn bị cầm về nhà, nghe thấy lời của Tân Di đại sư, tôi đã đặt toàn bộ trở lại.”
“Bạn dám nhặt sao?”
“Bạn nghĩ tại sao người khác không nhặt?”
“Hãy cẩn thận có thứ gì theo bạn về nhà.”
.............................
Tôi mỉm cười nhắc nhở: “Người bạn này, sau khi về nhà nhớ treo hộp đựng may vá ở cửa nhé.”
“Chúng ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Đêm đã khuya rồi, tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi lại ngáp lần nữa: “Tạm biệt, tôi tắt phòng phát sóng đây, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, tôi tắm rửa xong leo lên giường nằm.
Sau khi suy nghĩ lại, tôi lấy điện thoại ra gọi cho sư phụ.
Sau một giai điệu, tiếng gầm của sư phụ vang vọng trong tai tôi.
“Đồ đệ! Mấy giờ rồi? Chẳng lẽ con muốn ta c.h.ế.t sớm sao?”
Tôi bỏ điện thoại ra xa sau đó đặt lại vào tai.
“Sư phụ, xin hãy giúp con một việc.”
“Nói.”
“Người giúp con đặt mấy cái lồng đèn vãng sinh ở Huyền Thanh Quan đi, tên tuổi con vừa mới gửi cho người.”
Sư phụ tâm trạng không tốt, nhưng vẫn đồng ý.
Tôi lại bổ sung thêm: “Người hãy niệm thêm mấy lần chú vãng sinh để họ sớm đầu thai.”
Sư phụ hừ lạnh một tiếng: “Biết rồi.”
Nói xong, ông ấy trực tiếp tắt máy.
Nghe tín hiệu trong điện thoại, tôi không khỏi cong môi lên.
Sư phụ của tôi là người miệng cứng lòng mềm.