Tân Di - 78
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:21:57
Lượt xem: 320
“Mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Trần.”
Bởi vì vẫn còn sớm trước khi bắt đầu năm học mới, công việc đồng áng rất nặng nhọc, cô ấy đến nhà ông bà nội giúp việc đồng áng.
Tôi hỏi: “Cô nói gần đây bà nội cô không ổn? Tình hình cụ thể như thế nào?”
Ngay khi tôi đề cập đến điều này, vẻ mặt tiểu Trần có chút hoảng sợ.
“Bà nôi tôi.....”
Cô ấy vừa nói một câu, âm thanh nền vốn im lặng đột nhiên vang lên kèm tiếng gà gáy ngắn và gay gắt.
Sắc mặt tiểu Trần thay đổi rõ rệt, lập tức đưa tay tắt đèn.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ấy.
Vài giây sau, một âm thanh xào xạc bắt đầu xào xạc vang lên từ bên đó.
Tiểu Trần dường như đang run rẩy, nhưng hình như khi nghĩ đến cái gì đó, lại lấy hết dũng khí nhấc điện thoại lên lần nữa, từ từ rời giường.
Cô ấy rón rén đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra một chút.
Sau đó cô ấy đưa điện thoại lên.
Cảnh tượng trong sân hiện rõ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Ở quê vào ban đêm trăng rất sáng, có thể chiếu sáng rõ ràng trong sân.
Khoảng sân nông thôn đơn giản và sạch sẽ.
Nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lạ.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu hoảng sợ.
“Đại tỷ à, rốt cuộc cô muốn cho chúng tôi xem cái gì?”
“Đừng giả làm ma nữa, vào đêm khuya, thật sự rất dọa người.”
Giữa các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, một con gà bất ngờ nhảy ra khỏi khoảng sân tối.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, một bóng đen mỏng manh theo sát và từ đâu lao ra, ghim con gà xuống đất.
Sau đó cắn vào cổ con gà.
Con gà phát ra âm thanh rất ngắn, sau đó run rẩy, rất nhanh không còn động tĩnh gì,
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nuốt đến mức tê cả da đầu và những âm thanh xé rách thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-di/78.html.]
Tay tiểu Trần có chút run rẩy, dần dần không giữ được điện thoại, trước khi thứ ngoài sân ăn xong, nhanh chóng thu lại điện thoại và đóng cửa sổ lại.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tiểu Trần ngồi xổm xuống đất, giọng nói run rẩy.
“Tân Di đại sư, mọi người vừa nhìn thấy, chính là bà nội của tôi.”
Tiểu Trần nói rằng ba ngày trước bà nội của cô ấy đã trở nên bất thường rồi.
Hôm đó, bà nội lên núi tìm củi nhưng không thấy về.
Thấy trời tối dần, ông nội và cô đều lo lắng, vì vậy đã nhờ một vài người dân lên núi tìm kiếm.
Họ trèo qua nửa ngọn núi tìm đến tận nửa đêm mới tìm thấy bà nội của tôi.
Bà nội không cẩn thận rơi vào một hang núi, chân bị bong gân không thể đi được, nhưng may mắn người vẫn còn tỉnh táo.
Mọi người nhanh chóng đưa bà xuống núi.
“Nhưng kể từ ngày hôm đó, bà nội liền trở nên không ổn.”
Tiểu Trần nhớ lại: “Bà ấy thường dậy rất sớm, nhưng bây giờ luôn thấy buồn ngủ, hơn nữa ăn uống cũng tăng lên, mỗi ngày đều muốn ăn gà.”
“Bây giờ bà nội rất sợ ánh sáng, bình thường ban ngày căn bản không ra khỏi cửa, có một lần ánh nắng chiếu vào bà ấy thì bà ấy hét lên như bị bỏng, và tôi nhìn thấy đôi mắt của bà ấy....nó chuyển sang màu xanh khi bị ánh nắng chiếu vào.”
Giọng của tiểu Trần hơi dừng lại: “Nhưng điều đáng sợ nhất là, bà ấy bắt đầu ăn gà như điên vậy.”
“Thậm chí còn chưa được nấu chín, trực tiếp ăn sống, ông nội nghỉ rằng bà ấy bị bệnh, muốn đưa bà ấy đến bệnh viện, nhưng bà nội đã cào lên mặt ông nội, còn làm cho ông nội ngã xuống đất, đến nay vẫn chưa xuống giường được.”
Tiểu Trần ôm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tân Di đại sư, có phải bà nội bị quỷ ám rồi không?”
Tôi suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.
“Nghe những gì cô nói, dường như không phải trúng tà.”
“Nó giống như.....bị chiễm hữu bởi một con chồn rồi.”
Tiểu Trần mở to mắt: “Cái gì? Chồn sao?”
Cô ấy không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt trở nên thất thường.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt thất thường của cô ấy, thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Cô gặp chồn rồi sao?”
Tiểu Trần mím môi, do dự hết lần này đến lần khác, giọng nói của cô ấy có chút không chắc chắn.
“Nửa tháng trước, tôi cùng bà nội đi lên núi kiếm củi, ngồi dưới gốc cây cổ thụ ngủ thiếp đi.”
“Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ, một con chồn lớn chui ra từ rễ cây, nó đứng thẳng, mỉm cười với tôi, vừa cúi lạy tôi vừa thốt ra lời nói của con người, hỏi tôi xem nó có giống con người không....”
“Lúc đó tôi rất sợ, hơn nữa vừa nhìn nó không giống một con người, liền nói thật, nhưng khi tôi vừa nói, nó liền hét lên, kích thước cơ thể tăng gấp đôi, bỏ chạy bằng bốn chân.”
Cô ấy càng nói âm thanh càng nhỏ.