Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÂN NƯƠNG TỬ - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-11 16:02:02
Lượt xem: 283

19

Ta bắt đầu đếm ngón tay chờ sinh thần.

Ta thật sự rất muốn cùng Bùi Túc dán lấy nhau, cho nên đối với ba chuyện bắt buộc ta cũng thực hiện được đặc biệt nghiêm túc, thề phải cho hắn thấy quyết tâm của ta.

Thật vất vả mới chịu được một ngày trước sinh thần, ta thật sự là có chút khẩn cấp:

“Bùi Túc, chỉ một ngày nữa thôi" Ta lắc tay hắn làm nũng với hắn.

Bùi Túc rất kiên định cự tuyệt: “Ngọc nhi, nàng không thể dễ dàng phá vỡ quy củ đã định. Nếu không, sẽ càng ngày càng không có giới hạn.”

Hừ! Tên lính thối ngoan cố không thay đổi.

Ta đang muốn mài giũa hắn, bỗng nhiên thân tín của hắn đến mật báo sự vụ.

Bùi Túc nghe xong, vội vàng nói hắn có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, lập tức rời đi.

Ta không tin hắn thật trùng hợp có quân vụ khẩn cấp gì, có lẽ lại đang trốn ta.

Để hắn trốn đi!

Tránh được mùng một, tránh không được mười lăm!

Bùi Túc đi thật lâu, mãi đến khi mặt trời lặn mới trở về.

Ta ra cửa bắt hắn, lại thấy hắn...... mang về một cô nương.

Cô nương kia dáng dấp cao gầy tinh tế, mặt mày thâm thúy, có bề ngoài đặc thù rõ ràng của người biên cương, mỹ mạo phi thường.

Bùi Túc thậm chí còn không kịp giới thiệu cô nương này với ta, chỉ lo vội vàng an trí nàng trong viện trống trong phủ.

Tình huống này là gì?

Bùi Túc ra ngoài một chuyến, có niềm vui mới?

Không đời nào! Tuyệt đối không có khả năng!

Ta len lén lẻn vào viện, nghe thấy Bùi Túc đang tranh cãi với cô nương kia.

Cô nương kia cười khổ cùng hắn nói: "Bùi Túc, cho dù chàng đem ta nhốt ở chỗ này cũng không thay đổi được cái gì. Chàng bây giờ kiều thê ở trong lòng, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của ta?"

Bùi Túc nói: "Tần Liễu, nàng biết ta không thể trơ mắt nhìn nàng tìm cái c..hết cũng không quan tâm.”

Trong lúc nhất thời trong đầu ta chỉ có thể nghĩ đến hai chuyện:

Thì ra cô nương này tên là Tần Liễu.

Thì ra nàng không phải là niềm vui mới của Bùi Túc, mà là tình cũ.

Đang muốn nghe kỹ một chút bọn họ còn nói cái gì, chân của ta lại không tự chủ được rời khỏi viện.

Quả thật cũng không cần phải nghe tiếp nữa.

Ngắn ngủn hai câu, để lộ ra tin tức cũng đủ nhiều.

Ta đột nhiên nhớ tới ngày đại hôn, Bùi Túc từng nói nữ tử trong kinh yếu ớt.

Vậy ai là nữ tử không yếu ớt trong lòng hắn đây?

Vấn đề lúc ấy ta xem nhẹ, giờ phút này lại tự mình đã có đáp án.

Là Tần Liễu.

Ta không biết câu chuyện cụ thể giữa bọn họ rốt cuộc là như thế nào, nhưng cũng không khó đoán.

Bọn họ tất nhiên từng yêu nhau, lại không biết vì sao mà chia lìa. Bùi Túc rất để ý nàng, một mực âm thầm chú ý nàng, vừa nhận được tin tức của nàng, biết nàng sống không tốt, không để chuyện gì cứ thế đi tìm nàng.

Trong lòng đột thấy đau đớn, giống như bị người bất ngờ đ.â.m mạnh một kiếm.

Trong đầu ta nghĩ không được rời đi, mà phải xông vào, đuổi Tần Liễu đi, sau đó cho Bùi Túc một cái bạt tai đánh một kẻ phụ lòng như hắn

Nhưng lại nghĩ đến hình ảnh này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tan-nuong-tu/7.html.]

Quên đi.

Giống như trò hề trên sân khấu.

Làm khó Tần Liễu, nhưng Tần Liễu có gì sai?

Nàng quen Bùi Túc trước ta, sau khi chia tay lại chưa từng chủ động tìm tới cửa. Là Bùi Túc dẫn nàng tới, bá đạo không cho nàng đi.

Về phần Bùi Túc......

Ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện:

Bùi Túc đối với ta rất tốt, cho nên ta đã quên, hắn chưa bao giờ nói thích ta.

Tình cảm của hắn đối với ta như thế nào, vào ngày đại hôn đã nói rõ ràng: Bé con, cũng không không kém khuê nữ nhiều lắm.

Ta chỉ là thê tử do bệ hạ ban hôn, hắn không thể không lấy.

Hắn có lẽ cách hắn thích ta cũng không phải kiểu tình cảm nam nữ

Nếu hắn đối với ta, giống như ta đối với hắn thích, vậy hắn cũng chắc chắn nhịn không được muốn cùng ta lại gần một chút, lại thân mật một chút.

Nhưng hắn không có, thậm chí luôn muốn trốn.

Hắn luôn nói hắn đang nhịn, nhưng loại xúc động phát ra từ nội tâm này làm sao có thể nhịn được?

Ước chừng chỉ là cái cớ trấn an kéo dài đối với ta mà thôi.

Cho nên sớm một ngày, hắn cũng không muốn.

Hắn chưa bao giờ đối với ta động qua chân tâm, ta làm sao có thể oán hắn phụ lòng?

21

Ta hốt hoảng trở lại viện của mình, trong lòng trống rỗng, giống như bị thủng một lỗ lớn, gió thổi ra ngoài.

Nguyên Nguyên đi tìm hiểu tin tức trong viện Tần Liễu vài lần.

Nàng nói, Bùi Túc bố trí một đống thị vệ bên ngoài viện của Tần Liễu, trong viện cũng an bài thị nữ, y nữ, các loại tôi tớ, chăm sóc nàng.

Ta bảo Nguyên Nguyên không nên đi nữa, đóng cửa viện sớm nghỉ ngơi đi.

Bùi Túc tỉ mỉ an bài cho Tần Liễu như vậy, đêm nay hắn nhất định là nghỉ ở đó.

Ta thật không ngờ, Bùi Túc vẫn về phòng của ta.

"Ngọc nhi..." Hắn dường như muốn giải thích cho ta tình huống hôm nay.

Ta ngắt lời hắn: "Ta nghe được các người nói chuyện rồi, ta đã rất rõ ràng.”

Ta không muốn từ trong miệng hắn nghe được chuyện hắn cùng người khác yêu nhau lúc xưa. Không muốn biết bọn họ quen biết, hiểu nhau như thế nào. Tại sao không thể không tách ra, trời xui đất khiến hoặc là ông trời trêu cợt. Không muốn biết hắn đã buông bỏ bao nhiêu đối với nàng hoặc là hoàn toàn không buông bỏ...

Một chút cũng không muốn!

“Thật sao?" Hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vừa rồi hắn cũng ở bên ngoài giãy dụa qua làm sao ăn nói với ta.

“Tần Liễu thực đáng thương."Bùi Túc nói: “Ta không thể để nàng gặp chuyện không may, cho nên phải để nàng ở trong phủ một thời gian ngắn.”

“Quả thật đáng thương." Ta đáp.

Sao lại không đáng thương? Rõ ràng hai người đều còn có tình, nhưng nam nhân mình yêu lại cưới người khác.

“Cám ơn nàng đã hiểu, Ngọc nhi.”

Ta không muốn nói chuyện với hắn nữa, lấy cớ hôm nay mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi, liền tự đi ngủ.

Ước chừng là hôm nay Tần Liễu đến làm phân tán tâm thần của Bùi Túc, hắn cũng không phát hiện ra sự dị thường của ta, chỉ là vẫn ngồi trước công đường hồi lâu.

Ta nghĩ hắn cũng rất khổ não.

Vì sao sau khi công thành danh toại lại đột nhiên được bệ hạ ban hôn, không còn cơ hội cưới được cô nương mình yêu thương.

 

Loading...