Tất Cả Đều Điên - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-22 01:53:12
Lượt xem: 607
Mỗi lần Bà Cố đến công ty, đều gọi tên tôi.
Thường xuyên qua lại liền quen thuộc.
Tôi thầm mến Cố Hoài An ba năm.
Chưa bao giờ dám biểu lộ, vọng tưởng.
Nhưng không hiểu sao Bà Cố lại coi trọng tôi, ép anh ta hẹn hò, sau đó cưới tôi.
Tôi từng nghe thấy họ cãi vã dữ dội.
Giọng nói Bà Cố đầy phẫn nộ:
"Lý Duyệt là một con hồ ly không biết an phận. Cô ta đã ngủ với người khác, mà con vẫn có thể nhịn được. Biết đâu, một ngày nào đó sẽ sinh ra đứa con hoang khiến con mất mặt."
"Tống Ngọc, mẹ đã đi xem tướng, đúng chuẩn vợ hiền và mẹ đảm đang, con không cưới Tống Ngọc, mẹ c.h.ế.t cho con xem."
Thế là, tôi và Cố Hoài An kết hôn rồi.
Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ.
Hai người họ đã chia tay, Lý Duyệt cũng đã sang Úc.
Chỉ cần tôi hết lòng hết dạ đối tốt với anh ta. Một ngày nào đó anh ta sẽ yêu tôi.
Ban đầu, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi mong muốn.
Vốn dĩ Cố Hoài An luôn lạnh nhạt, từ khi phát hiện tôi mang thai, bắt đầu quan tâm đến tôi.
Anh ta sẽ nhớ tất cả sở thích của tôi.
Sẽ bởi vì trong thời gian tôi mang thai, cảm xúc của tôi không được ổn định, anh ta mặc cho tôi làm, mặc cho tôi nháo.
Tôi âm thầm vui mừng, tôi cuối cùng cũng có thể tiến vào trong lòng anh ta.
Nhưng hiện thực lại hung hăng tát tôi một cái.
Thì ra, tất cả những gì anh ta đối tốt với tôi, chỉ là xuất phát từ sự áy náy.
Để bù đắp cho thực tế rằng con tôi là một ngân hàng nội tạng cho những đứa trẻ được sinh ra bởi người phụ nữ anh ta yêu nhất.
Giờ đây nhìn lại, tôi đã thua.
Thua hoàn toàn, thật thảm hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tat-ca-deu-dien/chuong-3.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
4.
Tôi tìm một cái cớ, trở về quê nhà, trốn tránh sự chú ý của nhà họ Cố, đi phá thai.
Phòng phẫu thuật, điều hòa bật rất mạnh.
Bàn phẫu thuật lạnh lẽo thấu xương, lạnh hơn ba phần so với băng giá mùa đông.
Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ.
Em bé trong bụng như cảm nhận được nguy hiểm, cử động liên tục, rất bồn chồn.
Trước đây, tôi từng ngày đêm sờ bụng, trò chuyện với bé nhỏ.
Mong chờ ngày con đến.
Bây giờ, tôi lại muốn g.i.ế.c nó.
Trái tim tôi vốn đã chai sạn, bỗng chốc co lại.
Dưới ánh đèn phòng phẫu thuật, nước mắt tôi trào ra ầm ầm, chảy dài trên khóe mắt.
"Cô chắc chắn muốn phá thai sao? Vài tháng nữa là sinh rồi.
Hơn nữa, tử cung của cô vốn mỏng, đứa bé này rất có thể là đứa con duy nhất trong đời cô."
Tôi do dự trong chốc lát, cắn răng, từ khí quản ép ra một chữ:
"Làm."
Nói xong, tôi như quả bóng da xì hơi, mất hết sức lực, gục xuống bàn phẫu thuật mặc cho bác sĩ sắp xếp.
Tôi nhất quyết yêu cầu không tiêm thuốc tê.
Trong lòng tôi, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng.
Con yêu, xin lỗi con.
Cơn đau dữ dội khiến tôi chìm vào mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê.
Lúc thì tưởng tượng ra cảnh con chào đời thuận lợi, được cả nhà yêu thương.
Lúc thì lại mơ thấy con bị cha ruột m.ổ x.ẻ lấy nội tạng để cấy ghép cho một đứa trẻ khác.
Đứa bé qua đời không lâu sau khi sinh.
Là một bé gái.
(Đệt moẹ con này. Đáng đời. để sinh ra rồi giấu đi ko đc sao. Hic!)