Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẨU TỬ ĐỘC ÁC - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-09-29 16:25:45
Lượt xem: 3,158

22

Ta giả vờ bị nha hoàn của cô ta ngáng chân, nhưng lại hung hăng đạp vào bắp chân của nha hoàn đó.

Thân thể đã mất thăng bằng, ta vươn tay ra cố gắng vùng vẫy.

Một phát kéo theo ba bốn cô nương xuống nước, Giang Uyển Như cũng ở trong đó.

"Ùm!"

"Ùm!"

Tiếng động lớn khi rơi xuống nước vang lên.

Lúc này, huyện lệnh đang dẫn theo một đám tú tài đi về phía bờ hồ.

Trước khi rơi xuống nước, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhanh chóng chạy về phía bờ hồ.

Ngoại hình bình thường, dáng người thấp bé.

Chính là phu quân kiếp trước của ta, biểu đệ của Giang Uyển Như, Dương Thần Diệu.

Trẻ con lớn lên ở Giang Nam, phần lớn đều biết bơi.

Dương Thần Diệu hiển nhiên không ngờ có nhiều cô nương rơi xuống nước như vậy.

Hắn nhảy xuống nước, nửa người nổi lên, vẻ mặt có chút hoang mang.

Có mấy cô nương không biết bơi, đang liều mạng vùng vẫy, nước b.ắ.n tung tóe không nhìn rõ mặt.

Hắn cắn răng bơi về phía chúng ta.

Vừa bơi đến bên cạnh ta, đã bị ta đ.ấ.m một cú vào mũi.

Ta giả vờ không biết bơi, vừa đ.ấ.m vừa đá Dương Thần Diệu.

"Cứu mạng!

"Mau cứu ta!"

Đang đánh hăng say thì lại có thêm mấy bóng người rơi xuống nước.

Lục Uyên lau nước trên mặt, ló đầu lên khỏi mặt nước, thấy ta nháy mắt ra hiệu thì hiểu ngay.

23

Ta giao Dương Thần Diệu cho hắn, giả vờ vùng vẫy trôi về phía Giang Uyển Như.

Đấm mạnh một cú vào bụng Giang Uyển Như, ta bắt đầu giở trò cũ.

Cuối cùng là Lục Uyên cứng rắn kéo ta lên bờ.

Dương Thần Diệu và Giang Uyển Như đều được nha hoàn trong nhà vớt lên.

Hai người uống đầy một bụng nước, đã sớm hôn mê bất tỉnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tau-tu-doc-ac/chuong-8.html.]

Chương 24:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vừa lên bờ, ta đã túm lấy nha hoàn của Giang Uyển Như mà khóc lóc om sòm:

“Sao ngươi lại giơ chân ra ngáng ta té xuống nước? Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?! Ngáng ta thì thôi đi, còn kéo theo bao nhiêu người khác nữa, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì?!”

Hiện trường náo loạn thành một đoàn.

Lục Uyên mặc bộ y phục thư đồng ướt sũng đứng sau lưng ca ca, nhịn không được nhướng mày với ta một cái.

Mấy chiêu đánh nhau này đều là do Lục Uyên dạy ta cả. Hắn nói ta sức lực yếu, đánh nhau phải dùng mưu mẹo. Cào nách, đá hạ bộ, đánh vào mũi, đ.â.m vào cổ họng... Chiêu trò nào của đám ăn mày hắn cũng dạy ta hết, vừa rồi ta đều dùng lên người Giang Uyển Như và đám nha hoàn của ả rồi.

Ca ca ta mặt mày đầy vẻ bi phẫn:

“Đại nhân, xin đại nhân làm chủ, điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là kẻ nào muốn hãm hại muội muội của ta!”

Nha hoàn của Giang Uyển Như bị ta đá một cái thật mạnh, bây giờ bắp chân vẫn còn sưng đỏ. Ả ta không ngừng kêu khóc nói mình chỉ là vô tình vấp phải ta thôi.

Mọi người xung quanh sắc mặt khác nhau. Nha hoàn của nhà giàu có, đi đứng nằm ngồi đều được huấn luyện nghiêm khắc. Hơn nữa nhìn vị trí sưng đỏ trên chân nha hoàn kia, rõ ràng là ả ta đã cố tình giơ chân lên cao, đi đường bình thường không thể nào đá trúng chỗ đó được.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, nhất thời bầu không khí có chút kỳ quái.

Đúng lúc này, Giang Uyển Như từ từ tỉnh lại. Ả ta chớp chớp mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn ta:

“Tống Thanh cô nương, sao cô lại đẩy ta xuống nước?”

Không khí càng thêm yên tĩnh.

Ca ca ta tức giận hất tay áo:

“Không biết nhà họ Tống chúng ta khi nào đã đắc tội với Giang cô nương, nếu đã như vậy thì sau này chúng ta sẽ tránh xa nhà họ Giang ra, kẻo nạn nhân lại bị vu oan thành kẻ gây họa!”

Ca ca đỡ ta dậy, cáo lỗi với huyện lệnh rồi quay đầu bỏ đi, để lại đám người đang xì xào bàn tán.

“Chắc là ghen tị với dung mạo xinh đẹp của Tống cô nương. Chậc, không ngờ Giang Uyển Như lại có lòng dạ ghen ghét lớn đến vậy.”

“Tự mình sai nha hoàn đẩy người ta xuống nước, còn muốn vu cáo ngược lại người ta đẩy mình. Chậc chậc chậc, mặt xấu thì thôi, tâm địa còn xấu xa hơn.”

Giang Uyển Như oa lên khóc. Tên biểu ca vô dụng của ả ta bây giờ vẫn còn đang hôn mê, căn bản không có ai nói đỡ cho ả ta. Ngay cả phu nhân huyện lệnh cũng dời mắt đi, vẻ mặt chán ghét lùi ra xa một chút.

Ca ca nắm tay ta, sắc mặt lạnh như băng, cả người toát ra khí thế như bão táp sắp nổi lên. Lục Uyên không khỏi rụt cổ lại, run cầm cập:

“Gió nổi rồi à? Sao tự nhiên lạnh thế này?”

Chương 25:

Về đến nhà, ca ca uống cạn một bình nước lạnh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại:

“Được, được lắm, chúng ta hết lần này đến lần khác nhường nhịn, ả ta lại được nước lấn tới. Thanh nhi, sau này đừng nhịn nữa, đã sớm muộn gì cũng xé rách mặt, chi bằng cứ xé thẳng mặt ra cho rồi!”

Trước đây chúng ta ở trong tối, địch ở ngoài sáng. Bây giờ chúng ta cùng nhau đẩy Giang Uyển Như ra ngoài sáng, xem ả ta còn giở trò gì được nữa.

Hiện tại ca ca đã là tú tài, 15 tuổi đỗ đầu kỳ thi Hương, vạn người chú ý. Đợi đến khi huynh ấy thi đậu cử nhân, cơ hội của Giang Uyển Như sẽ càng ít đi.

 

Loading...