Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tế Thê - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-08 13:58:08
Lượt xem: 261

Tôi rùng mình sợ hãi và màn hình dừng lại một lúc.

Trong lúc vội vàng, camera đã bị đảo ngược.

“Tôi đã nhìn thấy cô ấy đúng không? Có phải chính là Tô Chí không?”

“Tôi vừa nói rằng bộ móng tay trông quen quen.”

“ID của cô ấy quá rõ ràng rồi.”

“Không thể nào, chúng ta vừa nói về phong thủy của nhà cô ấy, còn có thi ngọc nữa. Giang gia sợ cô ấy chêts chưa đủ nhanh sao?”

Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng tăng.

Hết rồi, xong rồi, chuyện này mà để Giang Nguyên biết, tiền tiêu vặt chắc chắn sẽ bị trừ hết.

“Tô Chí?” Lãnh Phàm cau mày, “cô còn ở biệt thự kia sao?”

Tôi gật đầu.

"Mau ra khỏi biệt thự! Hôm nay là rằm tháng Bảy đó. Cô không sợ cô ta tới tìm cô sao?"

Bên ngoài trời tối như mực, tôi không dám ra ngoài.

“Cô còn không chạy đi mà đợi cô ta đến chơi với cô à?"

Tôi bật đèn pin và cẩn thận mở cửa phòng ngủ.

Giây tiếp theo m.á.u tôi đông cứng lại.

Cửa không mở được.

…Chìa khóa rõ ràng vẫn còn cắm vào cửa, nó còn khẽ rung lên.

...Nhưng cửa không thể mở được.

Nó giống như bị khoá từ bên ngoài vậy.

Không khí im lặng mang mùi chets chóc bao trùm cả căn biệt thự.

"Tôi...tôi không mở được cửa." Tôi vừa run rẩy vừa nói. "Cửa, cửa hỏng rồi."

“Đừng diễn trò nữa.”

“Ngưng diễn đi, chìa khoá vẫn còn cắm ở kia mà.”

Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào phát ra từ cổng lớn, và sự im lặng c.h.ế.t chóc khiến không khí càng trở nên rùng rợn:

"Nhận dạng khuôn mặt đã thông qua."

Cánh cửa mở ra.

Nhưng chẳng có ai ở đó cả.

Cánh cửa tự động đóng lại.

Tôi áp sát vào cửa để lắng nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/te-the/chuong-7.html.]

Có tiếng vật nặng bị kéo lê trên sàn ở phòng khách tầng dưới.

Tôi hạ giọng, như để tự an ủi mình:

"Hình như trong nhà có trộm."

“Có khi nào “nó” không phải là trộm không?”

“Thì ra là kẻ trộm, tôi sợ đến mức tưởng là ma.”

"Cô ấy đến rồi."

Cô ấy?

Trà Sữa Tiên Sinh

Vợ cả của Giang Nguyên sao?

"Đừng lo lắng, cô ấy đang bò tới với đôi tay và đôi chân bị đóng đinh, lên tới chỗ của cô sẽ không nhanh lắm đâu.”

“Đại sư cũng biết cách an ủi người khác lắm đấyl

“An ủi tốt lắm, lần sau đừng an ủi nữa.”

Số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên một cách điên cuồng, có nhiều người đang mắng tôi cố tình thổi phồng nó lên.

“Tô Chí, đừng sợ, nghe tôi nói, không nhất định là cửa bị khoá đâu, có thể là cô đã bị trận pháp xuyên tâm nhốt lại.

"Nhưng đừng lo lắng, cô ấy sẽ không thể làm hại cô nếu trận pháp bị phá vỡ. Tục ngữ nói, tới 70% ma quỷ sẽ sợ người mà.”

Vẻ mặt Lãnh Phàm trở nên nghiêm túc.

“Còn để phá được trận pháp Xuyên Tâm thì quá đơn giản rồi. Hãy tìm ảnh của cô trong phòng. Nó phải cao bằng cô. Thông thường sẽ là ảnh cưới chỉ có một mình cô, đặt phía dưới nệm.”

"Bức ảnh còn bị đóng đinh cả 5 ngũ quan trên gương mặt cũng như bàn tay và bàn chân."

“Càng nói càng trở nên bí ẩn hơn.”

“Không cần nhìn, chỉ cần dùng chân suy nghĩ cũng biết. Hai người họ phối hợp với nhau đấy.”

Khác hẳn với vẻ khinh thường của mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.

Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng tôi.

Bởi vì tôi nhớ khi chúng tôi chụp ảnh cưới, Giang Nguyên đã bảo tôi chụp một mình.

Nói ra thì có vẻ kỳ quặc thật, tôi mặc giá y màu đỏ, nhưng Giang Nguyên không muốn tôi tạo dáng mà chỉ nhìn thẳng vào ống kính, giống như chụp ảnh giấy tờ tùy thân vậy.

Anh ấy thậm chí còn không để thợ giúp tôi chỉnh sửa bức ảnh này và sau đó nó cũng không được đưa vào album ảnh của chúng tôi.

Sau này tôi hỏi Giang Nguyên thì anh ấy nói rằng anh ấy đã xóa nó khi chọn ảnh.

Tôi cũng không để tâm đến điều đó.

... Chẳng lẽ anh ấy thật sự để nó dưới nệm như Lãnh Phàm nói.

Tôi không biết tại sao, nhưng một lòng can đảm lớn lao dâng lên trong lòng tôi.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh và di chuyển tấm nệm.

Loading...