Thái Tử Chăn Trâu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:43:13
Lượt xem: 357
Tiêu Minh Ấp từng chữ từng chữ nói: "Mọi người trở về vị trí của mình. Ngôi vị hoàng đế, vốn dĩ thuộc về ta!"
Ta cười khẩy, mỉa mai: "Tiêu Minh Ấp, có phải ngươi quên mất rồi không, Tiêu Thừa Dụ là con trai của ngươi, không phải con trai của ta."
Tiêu Minh Ấp mím chặt môi, chắc nịch nói: "Lưu Nhàn đã nói, ngươi rất yêu thương đứa trẻ này, coi nó như con ruột, ngươi sẽ không trúng mắt đứng nhìn nó gặp chuyện không may!"
"Nếu ta nói không?"
Sắc mặt Tiêu Minh Ấp cứng đờ.
Lưu trắc phi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta.
Ta bảo người dìu Lưu trắc phi đi, lúc đi ngang qua, ta nhỏ giọng nói: "Tin tưởng ta."
Lưu trắc phi ngừng khóc, quay đầu lại nhìn Tiêu Minh Ấp.
Ánh mắt đó, không còn chút tình ý nào nữa.
20.
"Mẫu hậu, hắn ta... là phụ thân sao?" Thừa Trạch lên tiếng hỏi.
Ta còn chưa kịp trả lời.
Thì Tiêu Minh Ấp đã giành nói: "Đúng vậy, ta là phụ thân của con. A Trạch, con mau bảo người thả ta ra. Mẫu hậu của con điên rồi, chỉ vì một giấc mơ, mà muốn g.i.ế.c ta!"
Thừa Uyên sợ hãi, túm chặt lấy vạt áo của ta.
Còn Thừa Trạch lại quay mặt đi: "Trẫm không tin ngươi."
Tinh Lan
Một câu nói, đã đánh tan phòng tuyến của Tiêu Minh Ấp.
"Ai cho phép con tự xưng là "trẫm"! Lão tử ta còn chưa chết! Đứa con trai bất hiếu, đại nghịch bất đạo!"
Thừa Trạch cười lạnh: "Ngôi vị hoàng đế của trẫm, là do tiên đế truyền lại."
"Phụ thân của trẫm cũng đã c.h.ế.t dưới tay dư nghiệt của triều đại trước rồi."
Một kẻ có thể bắt cóc con trai ruột của mình để đạt được mục đích, thì không xứng làm phụ thân của nó!
Ta biết, phụ thân và huynh trưởng đã bố trí thiên la địa võng bên ngoài.
Nhưng Tiêu Minh Ấp biết võ công, chàng ta cảnh giác nhìn xung quanh, dùng Thừa Dụ để che chắn cho mình, không cho bất kỳ ai có cơ hội ra tay.
Nhìn thấy sắc mặt Thừa Dụ ngày càng trắng bệch, tiếng khóc cũng dần yếu ớt, một mũi tên không biết được b.ắ.n ra từ đâu, "vèo" một tiếng, b.ắ.n thẳng vào tim Tiêu Minh Ấp!
Hơn nữa, mũi tên đó, không hề làm Thừa Dụ bị thương!
Tiêu Minh Ấp trợn tròn mắt, nhìn mũi tên đang ghim trên n.g.ự.c mình, vẻ mặt không dám tin.
"Sao... có thể!"
"Sao lại không thể?"
Tiêu Minh Ấp ngẩng đầu, nhìn về phía sau ta, vẻ mặt không thể tin được.
Lưu trắc phi cầm cung tên, bước ra từ trong bóng tối, lạnh lùng nói: "Điện hạ, có phải chàng quên mất rồi không, tai -"
"Xuất thân từ tướng môn?"
21.
Tiêu Minh Ấp c.h.ế.t rồi, mũi tên đó gần như xuyên thủng trái tim chàng ta.
Lúc ngã xuống, chàng ta vẫn không cam lòng nói: "Ta là thiên tử, ta là thiên tử!"
Ta bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt chàng ta, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã khôi phục ký ức kiếp trước, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-chan-trau/chuong-10.html.]
"Đáng tiếc, sẽ không còn ai ngốc nghếch yêu thương ngươi, hy sinh tất cả vì ngươi nữa đâu!"
"A Nguyệt mà ngươi yêu, là nữ nhi của hoàng tộc tiền triều, vụ ám sát năm đó, cũng có phần của nàng ta."
"Nàng ta không ngừng thay đổi thân phận, trà trộn vào cuộc sống của ngươi, cuối cùng, chữ tình, đã chiến thắng thù hận nước nhà của nàng ta."
"Nàng ta đã cứu ngươi, cho ngươi uống thuốc xóa bỏ ký ức, dẫn theo ngươi cao chạy xa bay. Ngươi không phải là Thái tử, thì có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại ở bên nàng ta. Tiêu Minh Ấp, nàng ta yêu ngươi, cũng hại ngươi."
Trước khi chết, hai mắt Tiêu Minh Ấp trợn trừng.
Hai hàng lệ lăn dài trên khóe mắt, trong tay, vẫn nắm chặt túi hương mà A Nguyệt đeo cho chàng ta.
Lúc ta đi đến bên cạnh Lưu trắc phi, nàng vẫn đứng bất động.
Giọng nói trong trẻo vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, mang theo nỗi niềm khó tả: "Chàng ấy nói, muốn lấy cây trâm mà ta tặng lúc trước làm kỷ niệm."
"Chàng ấy nói, muốn ở riêng với A Dụ, để bù đắp tình phụ tử kiếp này."
"Sao chàng ấy có thể lừa ta..."
"Sao chàng ấy nói gì ta cũng tin..."
Sau chuyện này, huynh trưởng khen Lưu trắc phi b.ắ.n tên rất chuẩn.
Khen ngợi nàng quyết đoán, bình tĩnh, tự chủ.
Nhưng chỉ có ta mới nhìn thấy, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt được che giấu trong bóng tối của nàng.
22.
Sau khi biết tin Tiêu Minh Ấp qua đời, A Nguyệt đã tự sát tuẫn tình.
Ta gửi gắm con trai của nàng ta cho một gia đình giàu có không con cái, kiếp này, nó sẽ được sống an nhàn, sung sướng, tránh xa khỏi những cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Còn Lưu trắc phi, sau khi Thừa Trạch đăng cơ, liền xin phép đến chùa Sùng Quang cầu phúc.
Ta khuyên nàng không cần phải làm vậy.
Nàng ta mặc bộ đồ ni cô trắng, mỉm cười thoải mái: "Ta đã ngu ngốc bao nhiêu năm qua, suýt nữa hại c.h.ế.t A Dụ, cũng suýt nữa hại c.h.ế.t tỷ tỷ."
"Để ta đến chùa Sùng Quang cầu phúc, tĩnh tu, cũng để bản thân có thời gian tĩnh tâm lại. Ta biết, tỷ tỷ sẽ chăm sóc A Dụ thật tốt, giao nó cho tỷ tỷ, ta yên tâm."
Nhớ đến dáng vẻ Lưu trắc phi ôm chặt lấy Thừa Trạch và Thừa Uyên, cùng c.h.ế.t với chúng trong mơ, trái tim ta không khỏi nhói đau.
Ta bước tới, nắm lấy tay nàng: "Ta và lũ trẻ, sẽ đợi muội trở về."
23.
Ba năm trôi qua, lũ trẻ đã bắt đầu lớn phổng phao.
Hôm nay, ta dẫn theo chúng đi du xuân, đến một ngôi chùa cổ kính.
Một mỹ phụ nhân mặc áo trắng, đang đứng dưới gốc đào nở rộ, mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy nàng, ba đứa trẻ đều rưng rưng nước mắt.
Ta đẩy chúng về phía trước, nhìn về phía người phụ nữ đó, mỉm cười nói: "Bọn trẻ nhớ bánh đào do di nương làm lắm rồi đấy!"
Ba đứa trẻ đồng loạt gật đầu.
Ta mỉm cười hỏi: "Muốn về cung không?"
Lưu trắc phi tháo mũ ni cô trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh xõa dài sau lưng.
Nàng giang rộng vòng tay, ôm chặt lũ trẻ vào lòng.
"Về, nhất định phải về!"
- Hết -