Thái Tử Đạo Mạo - 15
Cập nhật lúc: 2024-08-14 07:42:24
Lượt xem: 56
Trên mặt hồ, đôi chim uyên ương cắm cổ quấn quýt lấy nhau, gợn nước nhỏ từng sóng lăn tăn trên tấm gương phản chiếu cả bầu trời đêm lớn.
Giao thoa của mùa hè, từng chùm pháo hoa bay lên giữa trời, bừng sáng giữa đêm tối, rực rỡ bung tỏa màu sắc đầy trời. Trời dần về đêm, đoàn người trên đường đã vơi hơn nửa, chỉ còn lại khỏa minh nguyệt treo trên khoảng không rộng lớn.
Trên thuyền hoa, ta dựa sát vào trong lòng Thẩm Túc, mái tóc đèn dài tán loạn, son môi vơi nhạt đi rất nhiều. Y phục của Thẩm Túc cũng trở nên xộc xệch, không chỉnh tề, khí chất trên người thanh lãnh không còn như trước, đôi mắt vốn ôn hòa xen lẫn tà mị lạ thường.
"Chẳng phải hoàng huynh cũng thích ta, sao năm lần bảy lượt đẩy ta ra?"
Vào khoảng khắc này, Thẩm Túc đưa tay đẩy ta ra. Nam nhân này nhìn ta, cổ họng vang tiếng cười trầm thấp:
“Kiệu lớn tám người khiêng, tam thư lục lễ ta đều chưa cho muội, hà cớ để muội phải chịu ủy khuất được chứ?”
Ta bĩu môi: “Ta không quan tâm. Ta chỉ quan tâm huynh. Chỉ cần hai ta tâm ý tương thông lưỡng tình tương duyệt, những việc khác đối với ta đều không quan trọng."
Thẩm Túc bất giác mỉm cười:
"Nhưng ta quan tâm. Chiêu Quân của ta xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này."
Được rồi, mấy lời đường mật này đã thành công rót mật vào tai.
Ta vô cùng đắc chí hỏi thêm một câu:
“Khi nãy huynh nói thích ta, hơn nữa còn từ rất lâu rồi. Rốt cuộc là bao lâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-dao-mao/15.html.]
Thẩm Túc vén một lọn tóc bên má ta lên, từ từ triền miên quấn từng lọn tóc quanh đầu ngón tay, sau đó dừng lại một chút khẽ mỉm cười nói:
“Một năm rồi.”
"Một năm ư?”
"Tại sao lúc trước ta tỏ tình với huynh, huynh lại cứ nhất quyết cự tuyệt ta hết lần này đến lấn khác?”
Hắn khẽ thở dài:
“Khi đó, ta vẫn chưa thể vượt qua được trở ngại trong lòng. Muội còn nhỏ, tùy ý làm loạn cũng bỏ đi. Ta thân là huynh trưởng, không thể nào cũng tùy ý như vậy được. Ta tưởng rằng bản thân có thể mãi mãi chôn vùi đoạn tình cảm không thể chấp nhận này vào trong gốc tối, chỉ cần yên phận làm một người huynh trưởng, mãn nguyện lặng lẽ đứng nhìn muội hạnh phúc là được rồi. Nhưng có lẽ ta đã đánh giá bản thân quá cao. Chỉ cần nghe tin muội muốn làm thân cùng nam tử bên cạnh, đã..."
“Đã không chịu nổi nữa mà chạy tới tìm ta sao?” Ta hếch mày, đắc ý tiếp lời.
"Ừ." Thẩm Túc khẽ gật đầu, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nụ cười của hắn càng trở nên dịu dàng, ôn nhu.
Tiếp nhận nụ cười này, trái tim ta không khỏi co lên, một cảm giác kỳ lạ bất chợt lóe lên trong lòng ta.
Không đợi ta suy xét mọi chuyện, Thẩm Túc đã kéo lấy tay ta, dịu dàng đặt lên cạnh khóe môi, khẽ hôn: "Chuyện của chúng ta, nàng không cần phải lo lắng gì cả. Hoàng huynh sẽ quét sạch tất cả những chướng ngại, nàng chỉ cần an tâm ở lại Hải Đường cung may giá y là được rồi.”
"Ta biết rồi."