Thái Tử Đạo Mạo - 19
Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:34:32
Lượt xem: 19
Quấn lấy nhau nửa canh giờ, Thẩm Túc có việc đành phải lập tức rời đi. Hắn vừa rời đi, người đang trốn trong điện cũng chậm rãi bước ra.
"Chậc chậc, hai người các ngươi, sến sẩm quá đi mất." Lục Cẩm Yên dựa vào khung cửa, ánh mắt tràn ngập vẻ đau lòng, tổn thương.
"Làm ta đau lòng thương tâm quá đi."
Thân hình cao lớn, môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú hơn người, cho dù trên người chỉ mặc một bộ y phục thái giám cũng không thể che giấu được phong hoa ngạo khí của hắn.
Ta không có tâm trạng tranh cãi với hắn, chỉ hỏi: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?”
"Mười phần!" Hắn ngữ khí chắc nịch, lông mày nhướng lên, hào sảng nói.
Hiện giờ Thái tử giám quốc, trong triều đại đa số đại thần phần lớn đều thuộc phe Thái tử, danh tiếng của Thẩm Túc trong lòng dân chúng cũng không tồi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, Kì Tang đã là vật trong túi Thẩm Túc cũng không ngoa chút nào.
Trong tình cảnh như vậy, ta muốn rời khỏi hoàng cung gần như là việc không thể nào.
Đúng lúc này, Lục Cẩm Yên bỗng xuất hiện. Không biết hắn dùng biện pháp mà có thể thâm nhập vào Hải Đường cung, nơi đây toàn là tai mắt của Đông Cung, còn nói có thể giúp ta xuất cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-dao-mao/19.html.]
Trên đời này, làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Ta hỏi hắn, vì sao lại giúp ta.
Hắn vừa nghe, liền lập tức nắm lấy tay ta, thâm tình nói:
“Công chúa có lẽ không biết, ngày đó hoa mơ nở rộ, công chúa đứng giữa rừng hoa lả tả rơi, khẽ nở một nụ cười. Thời khắc đó, nàng đã tiến vào trái tim ta. Trở lại, ta ngày nhớ đêm mong, đến lúc ăn, lúc ngủ cũng nhớ về nàng, mong nhớ đến nỗi đã sắp tương tư thành bệnh!”
Ta căn bản không tin. Người này bên miệng nói lời yêu ta, nhưng nơi đáy mắt lại không có chút tình ý nào.
Dù biết rõ hắn ta có động cơ khác, mà có thể xuất cung, ta vẫn đồng ý với hắn.
Ngày ta đến chùa Linh Sơn dâng hương, Lục Cẩm Yên trà trộn vào nhóm sơn tặc do Thẩm Túc an bài, đưa ta đi.
Nhưng trước đó, ta cần phải nới lỏng cảnh giác của Thẩm Túc.
Bởi vậy, nửa tháng trước, ta đã chủ động nhận sai với Thẩm Túc, nói tất cả chỉ là tiểu tâm tư của nữ nhi, nhất thời không tin tưởng hắn thực sự yêu ta, cố ý làm loạn để kiểm tra hắn mà thôi.
Thẩm Túc có thể tin hay không tin. Có điều, hắn không còn tiếp tục quản thúc ta nữa.
Ta có thể tự do ra vào Hoàng cung, có điều sau lưng lúc nào cũng phải có một đám thị vệ đi theo.
Văn vẻ bên ngoài là bảo vệ ta, thực chất chỉ để giám thúc ta mà thôi.