Thái Tử Đạo Mạo - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:40:24
Lượt xem: 67
Một khoảng thời gian trước,ta tình cờ phát hiện ra thân thế mình lại không phải là nữ nhi m.á.u mủ của Hoàng đế. Lúc đó ta không biết phải làm gì, trong tâm trí gào thét muốn nói với Thẩm Túc, Thẩm Túc nghe xong lời này trầm mặc một hồi, căn dặn ta tuyệt đối không được nói chuyện này cho người khác biết được.
Chuyện này sẽ chỉ là bí mật của riêng hai chúng ta thôi. Ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t nếu người khác phát hiện ra, nhưng hắn lại nguyện ý giúp ta bảo vệ bí mật nhỏ này. Ta cảm động đến bối rối, âm thầm thề sẽ đối tốt Thẩm Túc đến hết cuộc đời.
Càng lớn, lòng ta càng luôn hướng về hắn, đồng thời con thú “chiếm hữu” trong người ngày càng mạnh mẽ hơn. Ta vẫn cố chấp ngộ nhận rằng đó chỉ là sự ngưỡng mộ của muội muội dành cho hoàng huynh, nhưng đến bây giờ ta mới nhận ra, không phải như vậy.
Sự ngưỡng mộ của ta đối với Thẩm Túc chính là tình cảm nam nữ. Ta thích hắn, yêu hắn, muốn có được hắn!
Sự cưng chiều bảo bọc của Thẩm Túc bao năm qua khiến ta thành ngang ngược muốn gì được nấy. Sau nụ hôn liều lĩnh đó đó, ta chủ động tìm hắn nhận lỗi, hứa sẽ thay đổi nhưng thực chất trong thâm tâm ta chưa một ngày ngừng ý nghĩ chiếm hữu hắn.
Điều khiến ta quyết định sẽ hạ thuốc Thẩm Túc là hoàn toàn tình cờ. Hôm đó trời quang nắng chói chang, cực kỳ bức bối nỏng nảy, tiếng ve ve loạn ầm trên cây, ta bưng một đĩa bánh ngọt đến muốn cho hắn nếm thử.
“Hoàng huynh!”
Vừa đẩy cửa ra, ta đã nhìn thấy một nam nhân đưa lưng ra cửa, mái tóc đen dài như thác nước chảy xuống mép thùng tắm, nước từng giọt từng giọt chảy xuống tấm lưng mịn màng trắng trẻo.
Giống như băng sơn tuyết liên rộ nở trong thủy trì, hoàn mỹ, thiên lương và trân quý không gì sánh bằng.
Thẩm Túc đang tắm, ta biết bản thân nên tránh đi ngay. Tất nhiên đó cũng là điều ta nghĩ.
Là muội muội sao có thể nhìn hoàng huynh tắm chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-dao-mao/5.html.]
Lý trí gào thét thúc giục ta nên quay người lại! Chết tiệt! Ta không kiểm soát được đôi chân của mình nữa! Ta cố gắng nhắm mắt lại, ôi chao! Mắt ta cũng không nghe lời!
Đáng chết!
"Kẻ nào?" Thẩm Túc cảm giác được phía sau có người, hơi nghiêng về phía cửa phòng, lạnh lùng nói.
Trong hơi nước bốc lên, thân hình nam nhân cao lớn như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.
Ta bị mê hoặc trong giây lát, khi định thần lại, bóng dáng Thẩm Túc đã không còn ở trong thùng tắm nữa. Hắn vội vàng khoác lên mình chiếc áo choàng, đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, cau mày: “Muội … “
Dường như xấu hổ không nói nên lời, Thẩm Túc thoáng chốc cũng không nói nốt được nửa câu sau. Cuối cùng câu nói chỉ có thể hóa thành một hít thở nhẹ.
Thẩm Túc: “Lần sau, muội nên tránh ra xa chuyện này.”
"May ta là hoàng huynh của muội, nếu gặp tên nam nhân khác thì thanh danh của muội đã bị tổn hại rồi."
“Ừm, nhớ rồi.” Ta thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Nói chính xác hơn là nhìn vào vòm n.g.ự.c rộng lớn của hắn.
Bởi vì vừa mới ra khỏi thùng tắm, Thẩm Túc chỉ mặc qua loa một trung y, thắt lưng lỏng lẻo, lộ ra một mảng lớn n.g.ự.c trắng nõn lạnh lẽo, những giọt nước còn sót lại từ từ trượt xuống xuôi theo cổ thon dài, chìm vào trong cổ áo mơ màng của hắn.
Tự nhiên ta thấy khát nước vô cùng, cổ họng bất giác khô khóc.