Thái Tử Đông Cung Bị Bất Lực - Chương 3 & 4
Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:43:48
Lượt xem: 229
03.
Tiểu quý nhân tên là Tống Triệt, chính xác là vị thái tử mới được Đương kim thánh thượng sắc phong.
Có lẽ là xuất phát từ sự áy náy đối với Tống Triệt, cha ta quyết định xuống núi. Năm đó, ta mười tuổi, đệ đệ tám tuổi, lần đầu tiên rời khỏi Cửu Vân Sơn, theo cha đi kinh thành.
Hà Nhị Ny thành Hà Nhĩ Nghê, Hà Nhị Cẩu thành Hà Nhĩ Cấu.
Cha ta trở thành thái phó.
Sau khi hồi kinh, Thánh thượng triệu cả nhà chúng ta vào cung.
Trên đại điện, Nhị Cẩu cắm đầu ăn nho Tây Vực tiến cống, cả vỏ lẫn hạt cũng không nỡ bỏ ra, cứ thế từng chùm nhét vào miệng.
Ta không có tư cách cười nhạo đệ đệ mình, bởi vì lúc ấy ta cũng đang ăn hết chén cháo này đến chén cháo khác. Có trách thì trách đồ ăn ở đây quá ngon đi! Lại nói, trước kia ở nhà chỉ có thể ăn cám, cùng với gia súc ngang hàng.
“Ngươi chính là nha đầu khiến cho Thái tử bất lực?” Thánh thượng vuốt râu cười lớn.
Ta buông bát cháo, bị hỏi thì vừa hoảng sợ, vừa nghi hoặc. Có người làm hại nhi tử của ngài đoạn tử tuyệt tôn, ngài lại còn rất cao hứng?
Cha nói quả nhiên không sai, người trong triều đình đầu óc đều không bình thường.
Ta nhìn đệ đệ, đệ đệ nhìn phụ thân, phụ thân lại vùi đầu uống rượu, liếc cũng không thèm liếc về phía chúng ta. Không có một người nào đáng tin cậy!
Ta nuốt nước bọt, thừa nhận: “Dân nữ thô lỗ, mong thánh thượng khai ân.”
Thánh Thượng cười càng vui vẻ, cười đến ho khan, ho đến đỏ mặt.
“Tốt, tốt lắm! Tiếp tục phát huy! Tiếp tục phát huy!”
Ta: “???????”
04.
Hai tỷ đệ ta ở trong kinh thành không có tiểu thư công tử nào đến kết giao, vì bọn họ chê chúng ta thô tục.
Cha ta cũng chả ưa thích gì những con cháu quý tộc kia, hai năm sau, đem hai tỷ đệ chúng ta đóng gói đưa đi quân doanh.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thai-tu-dong-cung-bi-bat-luc/chuong-3-4.html.]
“Không làm ăn được công trạng gì thì đừng trở về!”
Nhưng hai đứa trẻ hơn mười tuổi như chúng ta, có thể xây công lập nghiệp gì?
Chưa đến hai năm, quân doanh của ta cùng Nhị Cẩu bị quân địch bao vây, ta khắp người toàn là vết thương, nằm ở trên giường, má.u chảy vào trong mắt, nhìn xung quanh một vùng đỏ tươi, muốn kêu lên hai tiếng lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, mệt mỏi hận mình không thể lập tức ch.ết đi.
Lần đó ta ngủ ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại được Nhị Cẩu đút nước đường cho uống.
“Đệ còn tưởng tỷ không dậy nổi nữa chứ!”
Kỹ thuật Nhị Cẩu thật không được tốt lắm, một chén nước đường lớn như vậy, đều rơi hết vào cằm tôi, không có mấy giọt chảy vào miệng, mà vào miệng giọt nào ta bị sặc giọt đó.
Ta ôm một bụng rỗng, đói đến mức muốn cắn luôn môi mình, một chút khí lực cũng không có, muốn nói chuyện cũng nói không nên lời.
Cuối cùng Tống Triệt đi vào, nhận lấy nước đường đút từng muỗng vào miệng ta, ít nhất hắn cũng không để cho ta chế.t đói.
“Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
Sắc mặt hắn nặng nề: “Bổn cung cho rằng ngươi đã chế.t.”
“Tỷ tỷ không ch.ết được đâu!”
Hà Nhị Cẩu xen vào: “Thầy bói nói, nàng là mệnh Phượng Hoàng!”
Tống Triệt nói muốn mang ta về cung, muốn ta làm bạn đọc sách của Thái tử. Nữ thư đồng đầu tiên trong triều.
Nhị Cẩu ôm lấy đùi Tống Triệt, nước mắt nước mũi tuôn như mưa.
“Có ta ở đây, ai dám đưa tỷ tỷ đi!”
Tống Triệt không nói một lời, vung đùi, kéo ta lên ngựa. Nhị Cẩu đuổi theo phía sau.
“Điện hạ, tỷ tỷ, mang đệ đi cùng với chứ! Không có hai người đệ làm sao bây giờ!”
Ta nghe như không nghe thấy, lo lắng ngồi trên lưng ngựa.
Ta làm hại Tống Triệt, giờ lại cùng hắn hồi cung, ngày tháng sau này chắc chắn không được yên ổn.